Nắng cuối trời (30) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (29) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời 

Truyện dài kỳ

30. Khuôn mặt chị Ngọc khi tức giận trông già đi đến chục tuổi, đầy vẻ hiểm ác. Mới biết lòng đố kỵ của đàn bà vô tận đến ngỡ ngàng. Có tiếng gõ cửa, chị Ngọc đằng hắng, cất giọng đon đả:

– Xin mời vào!

Cửa mở, cả Trang và chị Ngọc đều hơi sững khi thấy Hân. Lập tức nét mặt của chị Ngọc thay đổi 180 độ. Chị thật tài tình như một diễn viên, âu yếm nhìn Hân:

– Có chuyện gì thế cô bé?

– Chị, sếp V gửi chị công văn ạ.

Hân lễ phép. Chị tỏ vẻ rất phóng khoáng, nhìn tờ giấy, mỉm cười:

– Lại quyết định đi công tác cùng với em hả?

– Dạ. – Hân thản nhiên nhìn thẳng vào mắt chị Ngọc, hai người phụ nữ ấy thấu lòng nhau nhưng đều rất tròn vai. Một bên tung đòn quyền lực, những ràng buộc về lợi ích , bên kia thả nhan sắc thanh xuân, hả hê với miếng mồi thân xác, võ đài lại nóng rực lên rồi đây! Cứ bước lên bàn cân nhé, xem “mèo nào cắn mỉu nào”! Trang thấy mình nên nhân cơ hội này rút lui. Nàng đi về phòng làm việc của mình. Vừa ngồi chưa ấm chỗ nàng lại nghe tiếng giám đốc V gọi qua điện thoại:

– Trang lên phòng anh có việc gấp nhé.

k30A

Trang thở dài. Lại thì thầm to nhỏ, lại dò dẫm sau lưng. Những điều dối trá các người thốt ra trong các cuộc họp, nơi những bản kiểm điểm chiếu lệ, những báo cáo thành tính có cánh chỉ có giá trị như mớ giấy lộn. Sự thật luôn đằng sau những cánh cửa khép lại, những ngăn kéo mở ra rồi đóng vội. Rốt cuộc chỉ là một vở diễn cũ, rất cũ với những thằng hề, con hề đã tận mặt nhau, với một sân khấu nhem nhuốc, rách nát và bệnh hoạn. Để xem nó lại đến trò gì.

Nàng khép nhẹ cánh cửa phòng giám đốc. Ngài V mũm mĩm ngự trên chiếc ghế xoay có vẻ hơi quá cỡ với ngài, bộ mặt quan chức điển hình với đôi mắt ti hí luôn thay đổi ánh nhìn tùy người đối diện. Ngài chỉ chiếc ghế trước mặt ra hiệu cho nàng ngồi.  Nàng khép nép ngồi xuống, chờ đợi.

– Lâu quá mới gặp riêng em…

– Dạ, thưa anh gọi em có chuyện gì ạ? – Nàng nói nghiêm nghị.

– Sao căng thẳng thế, còn nợ anh đấy nhé.

Giám đốc V nháy mắt rồi đắc ý cười, giọng cười ha hả quen thuộc. Trang nóng mặt, nàng hiểu ngụ ý “nợ” ở đây của ngài ám chỉ điều gì. Quả là quan tham vô đáy. Rút ruột bao nhiêu hợp đồng, bao nhiêu dự án cũng không đủ. Giờ cả chuyện gái gú, tằng tịu, ngài cũng muốn bứng cả cụm, trẻ không tha, già không thương, mà cái bụng phệ thế kia võ vẽ được là bao nhỉ? Nàng nhớ lại hình ảnh giám đốc V nude, cười thầm.

Thấy nàng im lặng, giám đốc V thôi không pha trò. Ngài chăm chú nhìn Trang, hỏi:

– Hồi nãy bà Ngọc gọi em sang làm gì?

Trời ơi, công ty là của riêng các người hay sao mà rình rập, chọc ngoáy nhau thỏa thích vậy! Chúng tôi là những con người, đâu phải là những con rối vô tri để các người tận dụng tối đa chứ! Đã thế thì cho “trâu bò” cắn nhau luôn!

– Chị Ngọc hỏi em về Hân…

– Hỏi gì về Hân? – Giám đốc thoáng bối rối.

– Về việc anh và Hân…- Trang chậm rãi nói, nhìn thẳng vào đôi mắt ti hí – Có những biểu hiện thân mật đặc biệt…

Lần đầu tiên nàng thấy giám đốc V đỏ mặt, nàng ngờ là tức giận nhiều hơn là xấu hổ. Làm cả tỉ việc đáng hổ thẹn hơn các ngài còn chả biết xấu hổ nữa là cái việc cỏn con này! Ngài nghĩ ngợi một chút rồi bảo:

– Mấy bà sắp mãn kinh đến nơi lại còn thích ganh đua. Cái gì bà ấy làm được, anh để cho làm cả rồi. Việc bà ấy không làm được tốt nữa thì phải để gái trẻ nó làm chứ!

Trang nhìn bộ mặt nhơn nhơn trâng tráo của giám đốc V mà muốn ói. Trời, lão tưởng lão hấp dẫn, ma lực với chị em lắm sao? Lão bày đặt chọn lựa em này, ruồng rẫy em kia! Bọn gái nó có mù đâu mà không nhìn thấy cái đầu hói, cái bụng phệ, thân hình ngắn tun tủn của lão chứ. Xinh đẹp, trẻ trung cỡ như Hân hay muôn vàn những gái trẻ công sở đương thời phải chịu xả thân, chịu dày vò bởi những lão già quyền lực cũng vì cơn lốc nghiệt ngã cơm áo, gạo tiền, vì sức ép đào thải của cỗ máy làm công ăn lương trần trụi và tàn nhẫn.

– Anh quen thân với bố mẹ Hân, nâng đỡ nó như con cháu trong nhà, em đừng có nghe dư luận xấu đồn thổi. Cái bà Ngọc ấy ngày xưa thích mình, bây giờ giở thói ghen ăn tức ở với gái trẻ ấy mà!

Trang muốn bò ra cười mà phải cố nín. Trời đất, ngài làm như thiên hạ thiểu năng trí tuệ hết! Chắc ngài chưa biết Hân đã dính bầu, và nếu đó là giọt máu của ngài thì ngài tính sao? Lại thêm một diễn viên đặc sắc nữa trong màn kịch này. Thấy nàng im lặng, giám đốc V bỗng như chột dạ, đột ngột hạ giọng, hỏi:

– Nhưng cái Hân có nói gì với em không?

– Cô ấy có tâm sự với em… – Nàng cũng thì thầm, đầy vẻ bí hiểm, mình phải tận dụng cơ hội để giúp Hân…

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (31) – Vũ Thanh Hoa

1 comment

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu