Nắng cuối trời (29) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (28) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời 

Truyện dài kỳ

29. Trang  thấy vòm ngực săn chắc của thằng Tẹt nóng rực và bàn tay của nó bắt đầu khua khoắng lung tung. Nàng tức run người. Bây giờ la lên cũng không nên mà im lặng thì không thể. Nàng tìm cách để thoát khỏi cơn ngông cuồng của thằng cháu trời đánh:

– Này, thôi đi! Cháu đừng để cô nói lại việc này với chú Tuân.

– Cháu biết cô không nói đâu vì cháu cũng sẽ giữ bí mật.

– Bí mật gì?

– Bí mật cô đã đi ra ngoài và trở về nửa đêm, chắc chú không thể biết điều này! – Thằng Tẹt cười hả hê. Nàng nghiêm mặt:

– Đừng đem chuyện này ra mặc cả với tôi, về phòng ngủ đi!

 Có tiếng động phía cầu thang, thằng Tẹt vội buông nàng ra. Nhân cơ hội ấy, nàng chui tọt vào phòng Chíp, chốt cửa lại. Con gái vẫn ngủ say trong giấc mơ an lành. Nàng nằm xuống bên con, một cảm xúc đa phức bỗng dâng trào. Người mẹ trẻ trằn trọc. Trời sáng dần… Lại một ngày mới đang đến. Lại đối mặt với những mảng màu hỗn tạp của bức tranh Đời…

k29A

Tuân chở bố mẹ và hai đứa cháu đi ăn sáng. Trang chở Chíp đi học. Nàng thấy nhẹ cả người khi không phải đối diện với cả nhà chồng sáng nay. Trước mặt họ mình sẽ vào vai gì? Một nàng dâu ngoan hiền hay một người vợ chung thủy? Tưởng như đó là những điều họ cần ở nàng nhưng thật ra là không phải. Nàng có ngoan bao nhiêu, chung thủy bao nhiêu cũng không đủ. Trong ý thức của họ nàng chỉ là công cụ, hay nói cách khác là một lối đi lí tưởng để họ có thể thoát từ đồng ruộng ra đường nhựa, đường cao tốc; từ mái tranh vách đất ra nhà mặt phố, vila, biệt thự.

Cuộc sống lầm than, nghèo hèn bao thế hệ nối tiếp đã ăn sâu tiềm ẩn lẩn khuất trong vào máu thịt họ một sự hằn học, cay nghiệt với người thành thị mà chính họ không biết. Nó như những ổ ấu trùng khi gặp mùa, gặp ánh sáng sẽ sẵn sàng nở rộ và bung phát không cách gì ngăn cản được. Niềm khao khát đổi đời để giàu có hơn, văn minh hơn, sang trọng hơn xét cho cùng cũng không phải là điều đáng trách, đáng phẫn nộ. Nhưng cái thói gian manh, bảo thủ, muốn đi tắt, luồn lách giẫm đạp vào người khác mới chính là điều kinh khủng. Không thể đàng hoàng đứng hiên ngang đối diện với những người đã sẵn có những nền tảng vững chắc, có sức mạnh tổng hợp từ trong cốt cách, những “bác nhà nông nóng ruột” sẽ buộc phải có những “sáng kiến độc đáo” theo suy nghĩ của họ, trong giới hạn của họ và đôi khi những vũ khí ấy nguy hiểm và gian ác ngoài sức tưởng tượng của một anh trí thức nội thành. Sự thiếu thốn, lạc hậu, thiển cận trong nhận thức khiến họ chỉ chăm chắm lo sao cho có cái nhà to, có cái xe xịn, con cái làm chỗ nào có nhiều bổng lộc để tư lợi, để  cả họ cậy nhờ là có thể “mãn nguyện mà chết” được rồi! Đừng có bàn đến những cụm từ đầy “xa xỉ, nhảm nhí, vớ vẩn” như: Tâm hồn, Tình yêu hay cao hơn nữa là những Khát khao và Mơ mộng… Dẹp ngay! Với họ: Tiền! Tiền! Và Tiền mà thôi!

Không chỉ mình Trang hứng chịu “con bệnh của thời đại” này! Có hàng triệu triệu cô con dâu Trang, triệu triệu người vợ Trang đang đau khổ, uất ức mà cắn răng chịu đựng những điều ấy bởi vì nhan nhản quanh đây là các ông chồng mang bộ mặt và đặc thù của Tuân, những người con từ đồng chua nước mặn chân đất ra đi quyết một ngày trở lại bằng chiếc ô tô bấm còi “bim bim” trước ngõ dù có phải trả bằng bất cứ giá nào!

Mải nghĩ  ngợi, Trang đã đến phòng làm việc từ lúc nào, gật đầu chào mọi người rồi ngồi xuống bàn.  Đọc qua đống giấy tờ trên bàn, nàng cúi xuống hí hoáy phác thảo bản kế hoạch theo mẫu. Chợt điện thoại bàn đổ chuông.

– Em qua phòng chị trao đổi một chút nhé. – Tiếng “thủ trưởng” Ngọc. Nàng linh cảm về một chuyện không biết có đúng không và chuẩn bị tinh thần.

Chị Ngọc, phó giám đốc phụ trách về tổ chức và nội chính của cơ quan, người đàn bà đã bước vào tuổi năm mươi nhưng vẫn nhiều sân si với sự đời. Chị mặc bộ váy thời trang hàng hiệu sang trọng và khuôn mặt đã qua chỉnh sửa thẩm mĩ luôn trang điểm tỉ mỉ, mỉm cười khi Trang bước vào phòng chị.

– Ngồi xuống đây, Trang. Dạo này càng ngày càng đẹp gái nhỉ!

– Hi, cám ơn chị, em già đến nơi rồi còn gì!

– Úi giời – Coi bộ chị hơi phật ý – Các cô mới ba mươi mấy mà đã than già thì bọn chị để cho quạ tha à? – Chị cười nhưng đôi mắt lườm sắc lẹm. Rồi chị hạ giọng, bảo:

– Chị gọi em qua đây vì việc này.

– Vâng? – Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt cắt mí tô nhũ xanh nhạt của sếp Ngọc.

– Em có thân với con bé Hân không?

Linh cảm của nàng quả không sai. Lại “cá lớn” cắn “cá bé’ đây mà. Cuối cùng thì các mụ đàn bà vẫn muôn đời rỉa thịt nhau làm mồi dâng sẵn cho lũ đàn ông thôi. Gái trẻ thì láu ta láu táu quá chủ quan vào nhan sắc và tuổi trẻ của mình để rồi đường quang không đi lại quàng vào bụi rậm. Gái già thì sau khi “vét nhẵn” cơ hội và hấp lực của mình, lại nhảy lên võ đài “ép sân” gái trẻ, không đối đầu trực diện được thì chơi trò “đánh lén” hay ‘bom bẩn” nhau. Tỉ số có nghiêng bên nào đi nữa thì cũng vẫn “béo” lũ đàn ông trong công ty. Tự các chị em “chia vùng” ra để các anh dễ bề “chọn hàng”.  Không phải cái món đã ngán ngẩm bao năm ở nhà thì món nào các anh cũng không chê, của lạ là tốt rồi.

– Chị em làm cùng phòng, cũng chỉ hỏi han qua loa, không thân chị ạ. – Nàng nói năng cẩn trọng.

– Dạo này thấy nó chịu khó đầu tư ăn diện, mua mấy cái váy cả triệu bạc, trong giờ hay vắng mặt ở công ty, chắc là có vấn đề đấy. – Chị Ngọc thì thào.

Đàn bà thì vẫn là đàn bà thôi. Ganh ghét nhau làn da trắng, mái tóc dài, ba cái váy áo đẹp… Chả thế mà lũ đàn ông coi thường. Trong công sở có sếp nữ nào độ lượng, khoan dung, hiền hậu thì quả là may mắn lớn cho tất cả chị em nhân viên. Còn mà gặp phải mấy bà chị “quạ tha” suốt ngày để ý rình mò đồng nghiệp từng li từng tí, nay thì thầm dò hỏi người này, mai đưa chuyện thậm thụt với người kia thì đúng là đại họa!

Thấy Trang vẫn im lặng, chị Ngọc bảo:

– Cái Hân nó ỉ mình xinh đẹp, trẻ trung nên suốt ngày lẳng lơ, khêu gợi với lũ đàn ông trong công ty. Chị phát hiện thời gian qua nó có ý đồ lộ liễu với giám đốc V, được sếp cử đi công tác chung suốt, em không để ý sao?

– Em không để ý thật – Trang cười hiền lành.

– Bọn gái trẻ bây giờ thủ đoạn và thực dụng ghê gớm lắm, chị theo dõi và có đầy đủ bằng chứng cả. Chị gọi em lên đây để mời em cùng hợp tác, không thể để những trò mèo chuột diễn ra trước mắt mọi người trong công ty như thế này được!

Chị Ngọc rít răng, giọng nói đanh lạnh. Trang nhìn chị ngạc nhiên, sao chuyện tằng tịu của Hân và giám đốc V lại làm chị bực bội đến thế nhỉ?

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (30) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu