>> Nắng cuối trời (27) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
28. Không như những lần nhận được tin nhắn của H trước đây, lần này Trang bỗng thấy một cảm giác kỳ lạ… Như vui mừng, như được an ủi, lại vừa như mãn nguyện một mong chờ có chút hờn dỗi nhớ nhung… Mình sao thế nhỉ? Mình yêu rồi ư? Biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng từ sâu thẳm, mình vẫn mong tin anh ấy đến nhường nào, vẫn nghĩ về anh ấy nhiều đến nhường nào… Chỉ là một cuộc chơi thôi mà? Mau tỉnh lại thôi! Nàng lại tự răn đe mình “Ngươi phải nhớ những kế hoạch ngươi đã định ra và thực hiện!“
Nàng rón rén ngồi dậy, đến bên cửa sổ nhìn xuống hàng cây đơn côi soi bóng dưới vỉa hè đã vãn người qua lại, ánh sáng vàng hiu hắt từ bóng đèn đường loang một góc phố vừa buồn bã vừa bí ẩn…
Đang nghĩ miên man, nàng giật mình khi cửa phòng bật mở, Tuân xuất hiện trong bộ đồ ngủ kẻ sọc, khuôn mặt nhăn nhó, gắt gỏng:
– Cô ngủ bên này à?
– Vâng, con nó khóc suốt vì bác Lan về quê. Em ngủ với con.
Tuân có vẻ bực bội, không nói gì thêm, đóng sập cửa, đi về phòng. Nàng thở phào. Bây giờ thực sự ghê sợ khi nằm cạnh chồng. Mỗi lần nghĩ đến việc phải quan hệ với anh ta là nàng ám ảnh bộ mặt hầm hầm lúc nào cũng như cay cú, những cử chỉ hung bạo, luôn ở tư thế chiếm đoạt. Những lời nói cộc cằn, xúc phạm không chỉ từ cửa miệng anh ta thốt ra mà còn từ những người thân của anh ta vừa thô lỗ vừa gian xảo. Sợi dây cảm xúc mong manh sau cùng cũng đã đứt vụn. Mình còn phải chịu đưng bao lâu nữa? Nàng cắn môi…
“Anh biết em đọc tin nhắn rồi, trả lời anh đi em” – H lại nhắn tiếp…Trời ơi, nàng thực sự thèm được nằm trong vòng tay H lúc này, được gục đầu trên vai H khóc thỏa thuê, được trách móc, giận dỗi H biết bao…”Em nhớ anh. Anh đang ở đâu?” – Nàng không thể dừng lại những ngón tay của mình lướt trên những con phím điện thoại… H hồi đáp: “Em muốn ở đâu cũng được. Anh điên vì nhớ”. Họ hẹn nhau đến một địa điểm bí mật.
Trang cúi nhìn khuôn mặt xinh tươi như thiên thần của con gái, đôi môi nhỏ như chúm chím cười trong giấc mơ trong lành, hôn nhẹ lên vầng trán của Chíp, đắp lại ngay ngắn tấm chăn có hình chuột Micky cho con. Nàng khoác lên váy ngủ chiếc áo choàng bằng dạ mỏng màu ghi, nhẹ nhàng khép cửa phòng, nhón chân đi xuống 3 tầng lầu. Cẩn thận khóa ổ khóa cổng hai vòng, nàng bước nhanh trên vỉa hè… Một chiếc taxi trắng có logo màu đỏ dừng lại, nàng thấy thấp thoáng khuôn mặt H trong xe, anh mở cửa xe, nàng ngồi gọn trong vòng ôm của anh. Chiếc xe vút đi trong đêm huyền ảo…
H vẫn ôm chặt Trang trong vòng tay, khi anh đặt nụ hôn khát thèm lên đôi môi nàng thì nàng thấy mình như đang bay trên những đám mây tím bồng bềnh, như có một dòng suối dịu dàng đang lan tỏa trong cơ thể nàng, như bông cúc dại đang độ rực rỡ mở những cánh hoa đón chờ những ngọt ngào nhất của cơn mưa mùa thu… Họ ghì siết lấy nhau mặc những đảo điên nơi thương trường, mặc những tham lam, dối trá của nhân tình thế thái, mặc những nguy hiểm rủi ro vẫn hàng giờ chầu trực…
– Anh yêu em…
– Em cũng vậy…
Đây là lần đầu tiên nàng thú nhận. Mà không phải nàng thú nhận.Tình yêu lên tiếng. Nàng không thú nhận thì nó vẫn là như thế. Có thể hôm qua nó không phải thế, ngày mai nó không còn thế nhưng bây giờ nó là như thế.
Không giống như những lần hẹn hò trước, lần này nàng thấy thật sự là họ đang chia sẻ cùng nhau: những bất hạnh, những mất mát, những uẩn ức của số phận. Hai kẻ lạc loài trong xâu chuỗi vận hành khổng lồ. Lạc loài vì họ còn biết xót thương, còn biết xấu hổ, còn biết day dứt. Nhưng họ cũng chỉ bất lực nhìn thấy vết thương vô hình ấy mãi rỉ máu, rỉ máu không có cách gì cầm lại, rỉ máu cho đến khi họ kiệt sức và qua đời.
Lần yêu này họ nâng niu và hiểu nhau rất nhiều. Không còn phải thăm dò và lắng nghe. Họ giao thoa tự nhiên như cá gặp nước, bướm gặp hoa, như vó ngựa hoang cứ đương nhiên tưng bừng phi giữa thảo nguyên lộng gió…
Trang mỉm cười thấm những giọt mồ hôi li ti trên trán H, anh đắp chăn lên đôi vai trần của nàng;
– Em đẹp quá…
Nàng ngả đầu tin yêu vào vai anh, họ thiếp đi trong giấc ngủ mãn nguyện, hạnh phúc và yên lành.
Trang cựa mình choàng thức, nàng vội nhìn đồng hồ… đã hơn 3 giờ sáng… Nàng quay qua nhìn khuôn mặt tuấn tú và bình thản của H vẫn đang ngủ say, nàng dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn, rồi khẽ khàng ngồi dậy, khoác lên mình bộ váy ngủ buổi tối hôm qua, choàng chiếc áo khoác màu xám, chải lại tóc, rồi rón rén bước ra phía cửa… Một vòng tay ôm chặt nàng từ phía sau, và giọng H thầm thì:
– Em yêu, sao trốn anh về sớm thế này?
– Em phải về… – Nàng hổn hển, không thể bứt ra khỏi vòng ôm ấy – Con em đang chờ, cả nhà đang chờ…
– Anh biết, anh cũng vậy nhưng…
Câu nói của H đứt quãng… họ lại cuốn vào nhau… lần này còn mãnh liệt và nồng nàn gấp bao nhiêu lần hôm qua… Đồng hồ đang tích tắc trôi đi lạnh lùng. Thời gian đang hối hả giục giã họ mau chóng quay về nhà, nơi mà người ta vẫn quen miệng gọi là “tổ ấm”, nơi có những người nhân danh là “chồng” là “vợ” và những đứa trẻ vô tội, đáng yêu – sợi dây ràng buộc vừa mỏng mảnh vừa kiên cố đang đợi.
Quay về, sẽ phải quay về. Lối ấy không rải hoa hồng và trái ngọt mà là những giọt nước mắt đắng cay và còn có cả máu rỉ từ những vết thương không lành… Phải lựa chọn thế nào giữa cơn lốc quay cuồng của phận người? Một hôn thú không tình yêu hay một tình yêu không hôn thú?
– Em phải về, em vẫn phải về…
Nàng hổn hển nói và những giọt nước mắt hạnh phúc xen lẫn xót xa lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Họ đành buông vòng ôm rồi lại lao vào nhau… Trang cố gắng hết sức mình để dứt ra, nói:
– Nguy hiểm lắm anh ạ, em phải dứt khoát về thôi, em chưa bao giờ dám đi thế này.
– Ừ. Anh sẽ đưa em về đến tận cổng.
H mặc nhanh trang phục. Họ gọi chiếc taxi ngay đầu phố, bác tài mở một bài tình ca xưa cũ cho tỉnh ngủ. Trang đắm chìm vào giai điệu “Tàn tro” qua giọng ca day dứt của nữ ca sĩ Thanh Hà, ôi, bài hát như dành riêng cho nàng vậy! H nắm chặt tay nàng, thầm thì để nàng đủ nghe rõ:
– Dù có thế nào anh vẫn luôn bên em.
– Dạ, cám ơn anh… – Nàng để bàn tay nhỏ bé của mình bình yên những phút cuối cùng khi chiếc xe sắp dừng trước cổng nhà…
Trời vẫn mờ mờ tối. Thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ sâu. Nàng nhẹ nhàng xoay hai vòng khóa cổng… Rón rén bước lên cầu thang lầu một, rồi cầu thang lầu hai, bóng tối và im lặng vẫn bao trùm khắp ngôi nhà… nàng thở phào… bước hết cầu thang lầu ba để chuẩn bị mở cửa phòng bé Chíp thì nàng giật mình vì có tiếng động…
– Cô đi đâu về mà bí mật thế?
Nàng run rẩy khi nghe câu hỏi. Thằng Tẹt đang đứng sừng sững chắn trước mặt nàng. Nó cởi trần lồ lộ thân hình cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt non choẹt lún phún râu… Thấy nàng lo sợ, thằng Tẹt hạ giọng:
– Cháu không nói với ai đâu.
– Tôi có làm gì đâu mà phải sợ. – Nàng đã lấy lại bình tĩnh, đáp lại.
Thằng Tẹt nhìn một lượt từ đầu đến chân nàng, rồi xoáy vào ngực nàng, cười thích thú:
– Cô vừa đi ra ngoài về. Cháu biết. Cô đẹp thế, cháu sẽ không nói với ai đâu mà…
– Tẹt, cháu không được nói bậy! – Nàng chống cự yếu ớt rồi xô nó tránh ra, mở cửa phòng Chíp, thằng ranh vẫn mỉm cười, kéo nàng lại…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa