>> Nắng cuối trời (23) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
24. Họ ngồi xuống một quán bán nước ép trái cây. Hôm nay Trang mới có dịp ngắm nhìn kỹ dung nhan của phu nhân giám đốc V. Người phụ nữ đã luống tuổi, có lẽ xuất thân từ nông thôn, với dáng người cục mịch, chân tay thô kệch và khuôn mặt chân chất.
Thật khó hình dung chị này là “đệ nhất phu nhân” của anh V đi xe tiền tỉ, áo quần sành điệu, cuối tuần buổi sáng vác gậy ra sân golf , buổi tối la cà ở mấy khu ăn chơi hạng VIP đình đám ở Sài thành.
– Có chuyện gì thế chị? – Nàng hỏi, để người đàn bà ấy qua nhanh được phút bối rối.
– Gặp vợ chồng em mấy lần rồi, biết chồng em là chỗ thân tình với anh nhà chị, chị mới hỏi em việc này.
– Vâng, chị?
– Chị nghe phong phanh là… – Bà V nhìn trộm nàng – Anh nhà chị có quan hệ ngoài luồng với cô nhân viên trẻ nào trong công ty hả em?
Phiền phức rồi đây. Làm sao thoát ra tình cảnh này chứ. Không muốn làm “mật vụ” của quan bà nhưng cũng chẳng muốn tiếp tay cho bao trò bỉ ổi của quan ông. Nàng ngập ngừng “câu giờ”:
– Em cũng bận nên ít nghe được tin tức hành lang ở công ty, bây giờ mấy ông có chức có quyền gái theo cả đàn chị ạ.
– Thì thế – Người đàn mừng rỡ như gặp người tri kỉ – Chồng em cũng là người có địa vị, em còn lạ gì. Bọn gái trẻ bây giờ vì miếng cơm manh áo, vì một chỗ làm ổn định có thể đổi chác thân xác bất chấp mọi thứ.
Nàng im lặng. Hình ảnh Hân thút thít khóc với cái thai trong bụng làm nàng rùng mình. Hình ảnh giám đốc V cười hả hê, cặp mắt ti hí đắc ý, hồn nhiên phơi bày thân thể với cái bụng nung núc mỡ trên giường làm nàng lợm giọng. Lại đang có hai người phụ nữ đau khổ vì cái bụng nước lèo kia, lại một hệ lụy nữa vây bủa những người đàn bà Việt…
– Nhưng em thấy không phải là tất cả các cô gái đều như vậy chị à. Trong nhiều hoàn cảnh họ cũng bị ép buộc. – Trang chọn lựa từng lời để nói sao cho phải với chính mình.
– Anh nhà chị xuất thân trong gia đình bần nông khốn khó, thuở xưa đi học phải lội suối, trèo rừng. Ngày ấy chị là con gái trưởng thôn cũng cũng có cơm ăn, áo mặc hơn. Dù chị hơn tuổi anh ấy, nhan sắc lại mộc mạc nhưng anh ấy vẫn đặt vấn đề với chị. Cưới nhau rồi, anh ấy có điều kiện học nghề lái xe. Khi bố chị được cất nhắc lên phó chủ tịch huyện, anh được nhận vào lái xe cho nông trường. Rồi anh ấy được điều động vào miền Nam làm cho một hợp tác xã, nhân dịp này bố chị chạy cho suất học ngắn hạn ở Đông Âu. Thời bao cấp, chị nhịn ăn nhịn mặc xoay sở mọi cách để nuôi con, nuôi chồng ăn học. Về nước, anh ấy được cấp trên bổ nhiệm giám đốc công ty liên doanh mình đấy em.
Nàng cố nín cười. Thảo nào mà ngài giám đốc chỉ giỏi ban hành các loại khẩu hiệu, giỏi đọc báo cáo thành tích, mỗi khi ngài phát biểu thì có mấy bài thuộc lòng lặp tới lặp lui trong các cuộc họp. Nhưng cái vụ luôn luôn săn đón được ý đồ cấp trên, luồn lọt những con đường tắt, đường vòng để “lách luật” , chia chác ngoài sổ sách thì quả là đúng “sở trường” của một “bác tài” thứ thiệt! Anh con rể trưởng thôn ngày nào có năng khiếu lươn lẹo từ thuở cơ hàn ấy thì chả có sách vở nào đào tạo được!
Phu nhân ngài hình như lâu lắm mới có dịp mở lòng, vẫn say sưa tâm sự:
– Bây giờ anh ấy thành đạt, cao quý, sang trọng, chị thì già rồi, cũng không đủ sức mà giữ anh ấy. Quê anh ấy quan trọng con trai nối dõi ghê lắm. Chị cố mãi chỉ được mụn con gái nay đã có cháu ngoại. Anh ấy khác xưa nhiều, từ cung cách nói năng tiêu xài, chả thể nhận ra anh cu đẹt ngày nào.
– Vâng, anh Tuân nhà em cũng thế. Đến bố mẹ đẻ còn chẳng nhận ra con mình.
– Giờ anh ấy khinh miệt chị quê mùa, cũ kỹ, cả họ hàng bên anh ấy cũng coi bên nhà vợ không ra gì vì chị không đẻ được con trai. Chị cũng phải cắn răng chịu đựng thôi, anh ấy không bỏ mình là may rồi, nhiều nhà khác còn chịu cảnh chồng rước vợ bé về sờ sờ ra ấy nhưng mà…
Quan bà cúi xuống rơm rớm nước mắt:
– Chị cứ phập phồng… rồi đến ngày nào đó chắc anh ấy cũng sẽ có người phụ nữ khác trẻ đẹp hơn chị, sang trọng hơn chị…
Tự dưng nàng nổi giận. Sao những người phụ nữ này luôn coi sự nhẫn nhục, chịu đựng là bổn phận của mình vậy nhỉ. Cả đời hi sinh, thậm chí nuôi nấng nâng niu một thằng cu nhà quê khố rách áo ôm “vô sản triệt để” chẳng có gì ngoài sự mặc cảm trĩu nặng và lòng quyết tâm đổi đời bằng mọi giá, kể cả những cái giá khốn nạn ngoài sức tưởng tượng! Khi thằng cu ấy trở thành một quý ngài quyền lực, sang trọng, sành điệu, quý ngài ấy quay ngoắt lại trở mặt, khinh miệt, dè bỉu chính người phụ nữ đã đồng cam cộng khổ, hi sinh tất cả tuổi trẻ, khát vọng, những nhu cầu thiết yếu nhất cho mình. Những người phụ nữ tội nghiệp ấy mới chính là nhân chứng sống rõ nhất chân tướng những “thằng cu nhà quê” ngày nào giờ hóa thân thành các “chính chủ” đang chiễm chệ trong chiếc xe tiền tỉ, trong bộ độ hàng hiệu tân thời, khệnh khạng trên sân golf hay dõng dạc đọc báo cáo thành tích ở các hội nghị.
Nàng bỗng thở dài. Phận mình nào có hơn gì. Cũng đâu có thoát cái “kiếp nạn” làm “đệ nhất phu nhân” một quan công đương thời. Sinh ra trong gia đình thành thị, được học hành đến nơi đến chốn, rồi nàng cũng sa vào công cuộc “lột xác” chung ấy bằng những chiêu trò cao thủ của Tuân. Nhưng mình không nhẫn nhịn như chị ấy được. Không thể là đứa hầu gái, là con điếm không công cho những “cu nhà quê đổi đời” như thế mãi…
Nàng nhìn đồng hồ thấy cũng khá muộn rồi, đành cắt dòng tâm sự miên man của phu nhân ngài giám đốc V:
– Em phải về rồi chị ạ. Em sẽ để ý các thông tin rồi chị em mình trao đổi sau chị nhé?
– Ừ, ừ… – Người phụ nữ tội nghiệp ấy như bắt được vàng – Chị chẳng biết hỏi ai, chỉ dám tâm sự cùng em là chỗ thân quen nhà chị. Hôm nào có nhiều thì giờ, chị em mình nói nhiều hơn em nhé.
Nàng nhìn dáng vẻ nặng nề, tất tả của người đàn bà ấy đi xa dần mà lại thở dài. Rồi hình ảnh trẻ trung, tràn đầy sức sống của Hân lại hiện ra… Ôi trời, nếu như đứa bé trong bụng cô ta đúng là con của ngài giám đốc V thì sao đây?
Có tiếng báo tin nhắn. Nàng mở điện thoại đọc. “Chị bị ốm có nặng không? Em ghé thăm chị nhé?” – Là tin nhắn của Hân…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa