Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
>> Nắng cuối trời (16) – Vũ Thanh Hoa
17. Cả hai cùng mở điện thoại.
– Alo! Mấy mẹ con cứ ngủ trước đi, chờ đợi làm gì, tiệc tùng với các sếp biết bao giờ mới xong! – H càu nhàu rồi tắt máy.
– Cô đang ở đâu rồi? – Giọng Tuân khó chịu. Trang thở dài. Trời ơi, ước gì không phải về nhà để nhìn thấy chồng lúc này… ước gì chuyến xe chở nàng đến một thế giới khác, nơi chỉ có bé Chíp và căn phòng thanh bình, ước gì…
– Cô đang làm gì? – Tuân đã mất hết kiên nhẫn.
– Em vẫn đang ở chỗ tiệc chiêu đãi… – Nàng thấy giọng mình bình thản, nói đúng hơn là nói dối một cách thanh thản với chồng.
– Sao cô ấp úng thế? Giờ này mà còn chiêu đãi cái gì? Giờ này là giờ của những con đĩ!
Trang tắt máy. Nàng bần thần vì lời sỉ nhục của chồng. Anh ta nói cũng không sai. Những con đĩ thật sự không phải che giấu thân phận và nhận thù lao sòng phẳng. Những con đĩ khoác áo nhân viên văn phòng có khi mất trắng vì giả trá. Có những chuyến đi buôn thương lái hả hê tưởng mình lãi to, nhưng thật ra đã phá sản ngay từ lúc khởi đầu.
– Em cần về nhà ngay không? – H hỏi, kéo nàng trở về thực tại.
– Em không biết mình nên về đâu. – Nàng nghe giọng nói của mình hình như ở xa xăm nào vọng đến, là đang nói với mình chứ không phải với H.
– Anh có thể chở em đi bất cứ nơi nào nhưng anh chỉ lo em gặp nguy hiểm khi trở về chính ngôi nhà của mình, Tuân vẫn thường đánh đập em phải không?
– Những đòn tra tấn về tinh thần mới ngày cảng khủng khiếp nhưng em cũng không trách anh ấy được, anh ấy cần một nơi để trút những uất ức trong lòng.
– Em là một người vợ hiếm có.
– Em là một phụ nữ bất hạnh, em chưa thể nói với anh tất cả bây giờ.
Họ im lặng. Đường phố cũng đang chìm vào thinh lặng, rồi bỗng dưng gió thốc dữ dội và một cơn mưa xối xả bao trùm khắp thành phố. Chiếc xe nhỏ bé như trôi giữa mênh mông của dòng sông không biết đâu điểm dừng. Mưa phủ trắng xóa kính xe khiến phó giám đốc H phải tấp vào lề đường. Họ lạc vào một ngõ nhỏ giữa Sài Gòn rộng lớn. Đang bối rối, họ bỗng thấy một cánh dù mở rộng và một người đàn ông khó đoán tuổi gây ấn tượng với râu tóc lòa xòa ghé sát vào cửa xe, ân cần mời:
– Chắc là ý trời, quán khuya vắng khách, lại gặp mưa to, nếu cô chú muốn tìm một chỗ trú ấm áp thì xin mời vào.
Trang còn đang lưỡng lự thì H đã kéo nàng chạy nhanh qua làn mưa ồ ạt dưới chiếc dù xòe sặc sỡ trong đêm… Quán vắng, bàn ghế toàn bằng tre nứa, ảo mờ dưới ánh đèn dầu, trên tường có những bức tranh chỉ vẽ bằng hai màu đen trắng rất lạ, một người phụ nữ bước ra, đặt trước mặt họ hai li café nóng dậy hương thơm ngào ngạt:
– Cô ấy là tác giả những bức tranh trên tường, cô ấy là một họa sĩ… – Người đàn ông giới thiệu. Rồi như quên hẳn hai vị khách, ông cầm lên cây đàn ghi ta và chìm đắm và những cung bậc trầm bổng của bản “Romance” bất hủ. Người phụ nữ toan lui vào phía trong, Trang vội nói:
– Chị đừng đi, ngồi với chúng tôi một lát…
Người họa sĩ ngồi xuống, trong thấp thoáng đèn, trông chị như bước ra từ một bộ phim giả tưởng nào đó, không ăn nhập với thế giới này. Chị nhìn họ, mỉm cười:
– Ngoài trời mưa dông nhưng có lẽ trong lòng cô chú còn có bão tố.
– Sao chị lại nghĩ vậy?
– Thần sắc cô chú trông không thanh thản.
– Làm thế nào để thanh thản? Chị có bí quyết không?
– Trước đây tôi và anh ấy – Người phụ nữ hướng về người đàn ông hoàn toàn chìm đắm bên phím đàn – Là những người nắm những chức vụ cốt cán trong những cơ quan quyền lực. Dùng mọi thủ đoạn để luồn lách leo dần lên những vị trí béo bở với cả một ê kíp chân rết cùng nhau hưởng lợi và chia chác bổng lộc, lao vào những cuộc đấu đá, thanh trừng… Chúng tôi tưởng cả thế gian nằm gọn trong túi khi chỉ sau một thời gian ngắn, đã có tất cả: danh vọng, của cải, quyền thế…
– Rồi sao anh chị lại về nơi đây?
Người đàn bà thở dài, rồi mỉm cười:
– Thế rồi trong một phi vụ lớn, chia chác không đồng đều nảy sinh mâu thuẫn nội bộ, chúng tôi đã bị chính đồng bọn dùng những thủ đoạn bỉ ổi nhất để tiêu diệt chúng tôi. Khánh gia bại sản, gia đình tan nát rồi thụ án tù mấy năm…
– Ôi, không thể tưởng tượng nổi anh chị đã trải qua từng ấy thăng trầm?
– Trong tù chúng tôi đã học được nhiều điều mà cuộc đời bên ngoài không thể có được. Tôi chìm đắm vào đam mê vẽ tranh mà từ lâu tôi đã bỏ quên còn anh ấy tìm đến âm nhạc… Ra tù chúng tôi sống cùng nhau và vay mượn mở cái quán nhỏ này.
Nàng nhìn họ. Hai mái đầu đã bạc. Khó đoán tuổi và đoán được những ẩn khuất phía sau vẻ thanh thản phiêu lãng kia. Nàng hỏi:
– Chị có bằng lòng với hiện tại không?
Người đàn bà lại phác nụ cười mơ hồ:
– Cuộc đời là những cuộc vay trả. Khi chào đời ta đã nợ một cuộc sống. Rồi cứ thế, vay bao nhiêu lại trả bấy nhiêu mà thôi. Cuối cùng đến cuộc sống ta cũng phải trả lại.
Trang rùng mình. Ánh đèn mờ ảo, tiếng đàn ghi-ta réo rắt, những bức tranh đen trắng quanh bốn bức tường và nụ cười bình thản rờn rợn người của người phụ nữ khiến nàng thấy mình đã đến được một thế giới khác, nơi tận cùng của cuộc vay trả nợ đời.
Mưa đã tạnh. Tạm biệt cặp đôi chủ quán đặc biệt, họ lên xe. Đêm. Phố ướt. Ánh đèn đường run rẩy. Ngồi sát bên H, Trang nghe tiếng giọt mưa đang lăn khe khẽ trên cửa kính xe. Bỗng H ôm choàng lấy nàng…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa
Hay lắm chị Vu Thanh Hoa ạ cảm ỏn chị
Em đang chờ phần tiếp theo chị à:) . Thanks!