VTH – Theo thời gian, thơ Phương Uy cũng nhiều ưu tư hơn, đằm thắm hơn trước một thế giới mà “tôi đã cầm mình như cầm nhánh rong phiêu bạt trong trần ai”… Mời bạn đọc chùm thơ mới Phương Uy vừa gửi vuthanhhoa.net:
khi những ngón tay không còn theo đuổi những thanh âm
phím đàn nghẹn ngào góc tối
cây tỳ bà bỏ quên bên vách tường khóc lời trăn trối
hoang vu trăng xanh
khi những ngón tay không còn cầm níu
phím đàn buông bỏ đợi chờ
tôi về bên dốc gió
trỗi khúc thủy tinh
khi lời không kịp nói đã tắt giữa mong manh
cơn mưa xưa không kịp tối
em không bên tôi giữa đêm sao vời vợi
tôi còn gì trong lòng?
Khi chiếc ly rỗng không còn mang hợp chất nồng say trong suốt
tôi làm sao còn đong đếm tương tư?
chén rượu thề bồi chưa kịp uống
đêm xanh hút ánh trăng thừa
phím tỳ bà lã ngọn dây đàn đứt
con hồ ly xanh khóc suốt mấy mùa bạc mặt
ngón tay rời nhau mùa giông bão sau cùng
điệu kí ức cưu mang lời nguyền cuối
nghe mùa đi giữa lao lung
đã dần im lặng 5
Đôi khi cầm níu sự an bài cũng là ảo tưởng, tự tại là khái niệm không thành thật khi ngày qua ngày trong mê sảng. mùa lá vỡ bên thềm khuya cũng không xóa tan được sự im lặng. em cũng chỉ đến nhẹ như cơn gió rồi đi. khi những hoài nghi không dồn thành cơn bão lớn. thì sự lừa dối tất yếu mãi mãi không suy biến giữa cuộc đời.
tôi đã cầm mình như cầm nhánh rong phiêu bạt trong trần ai. đừng đổ mọi lỗi lầm cho định mệnh. em là ai mà tự ví mình là cuồng tố. cơn hoang tưởng ngày xưa đừng nuôi day dứt đến tận giờ.
đôi khi sự lừa bịp đã hợp thức hóa thành sự thật trước mỗi cơn mơ.vực trầm luân hiện hữu mà không ai tránh khỏi. anh đã từng mị mê đắm đuối. khóa trước án chung thân một cõi thề bồi.
đã có những giấc mơ thức giấc vào mỗi tinh sương. trong khắc giao thoa vẫn thấy mình bé mọn. tiếng kêu cầu từ lòng sâu không vọng. để mỗi ngày qua dưới xích sắt lạnh lùng
đôi khi nghe xương da mình khát giữa lao lung. gió giật mùa không ngăn được ngày tàn héo.khúc cỏ biến âm trên ngàn muôn nẻo , vắng xuân thì là hủy diệt hết yêu thương.
anh đã từng nghe tiếng khóc của những con đường. đôi bàn chân không nhớ hết từng ngõ phố. đã đi qua nhau bao lần chắc gì em đã nhớ. hà huống chi có những tình yêu ta chưa gặp mặt bao giờ?
đôi khi giữa trưa hè như trưa này anh thèm được tự do mà hát trong mơ.
đừng viết sau những bức tường, bạn nói
sáng nay tôi ngồi trong căn phòng màu trắng
nghe mùi ngọc lan
có con sẻ già đợi nắng
bên hành lang
vuông cửa sổ hẹp lắm
chỉ vừa đủ nhìn
nỗi cô đơn của tôi
chỉ vừa đủ nhìn
hàng rào mùng tơi
sau hàng rào mùng tơi ngoài căn phòng trắng
cũng chỉ là
bức tường trắng
chơi vơi
trắng 2
giữa đám hoa poppy rực rỡ như những đốm lửa trong bóng chiều.
em hiển hiện như cổ tích
giọt mật ong cuối cùng của ngày nắng
đã t a n l o ã n g từ lâu
anh cũng l o ã n g t a n từ lâu
trong những đôi mắt không màu
ngày xuôi trong tiếng gió.
bữa ấy anh đã đi qua tiếng nói em
tiếng hát em
bài thánh ca mệt mỏi đã tự vẫn sau bức tường cách âm
chúng ta đã không nghe thấy nhau đã lâu
các kí tự ngủ gục trên bàn phím
làm sao để đọc những tin nhắn của em
khi những kí tự k h ô n g c ò n d ấ u v ế t
ngôn ngữ đã được mai táng cẩn thận
và rằng tiếng cười không được ghi âm mỗi ngày
bữa ấy anh đã lướt qua ánh nhìn em
bằng bước chân ngày vĩnh quyết
gió liếm dấu mềm trên cát
xóa chung thân một cuộc tình
Phương Uy- Hoàng Lê Diễm Trang
Em ôm hết bao nhiêu mùa gió chướng và nén trọn những nỗi buồn sâu lắng trong tim, không ngăn được bao nhiêu mùa lá vỡ, tình xưa xa biền biệt, biết đâu tìm !
18.9.2015
VTN