MỘT MÌNH
khóc một mình
cười một mình
ngoài phố đông người chen lấn
những con đường xuôi mà em đi ngược
không nhận ra ai
đôi giày gót cao lẫn vào những người lùn
chân dài vẫn chậm
biết bao giờ đến được
nơi anh hẹn hò
đành khóc cười với bầy sẻ bao dung
không nói em hư hỏng
không nói em ngốc nghếch
không nói em lạc đường
trượt trên cái lưỡi cong gồ ghề
đại lộ thênh thang giữa hành tinh phẳng
trái tim sứt sẹo
cánh hoa vá víu
những chồi cây nhựa chảy không ngừng
khóc một mình
cười một mình
lại nói một mình
hát một bài ca cô độc
chẳng ai nghe thấy
chẳng ai dừng lại
vấp tảng đá to và ngã
đau một mình
16.12.2014
VŨ THANH HOA
Buồn quá ! Buồn thật !
Cuộc đời nhiều lúc thật bất công
Em giỏi
em xinh
một mình
không… !
Đẹp như thiếu nữ vẫn chưa chồng
NHư bông hồng phơi ngoài sương gió
Sưởi nắng một mình
gió mênh mông