Miền im lặng – Trần Tiến Dũng

MIỀN IM LẶNG

Đường bụi ôm dấu chân
ghế gỗ, chiều không gió
tôi chờ tiếng chân thân yêu
nơi đây
miền im lặng

Tôi đếm
đèn đường cho nỗi buồn tôi
sáng mù, tối câm
bấy nhiêu miền im lặng.

Bao lần tôi quay mặt đi
không năm mới cho tôi
chỉ là năm khác
với người lạc lõng.

Cửa quán Golden Mountain
tán cây bên đường
đã đi xa cùng mây
có thể nào
hương dạ mai
đánh thức miền im lặng.

Có thể nào
về trong năm mới
người tôi yêu!
Tôi không có năm mới
chỉ năm khác của người lạc lõng

Sài gòn chuyển lạnh
mặt tôi nhìn vách khô
em biết không
chẳng có gì thay đổi
trống không miền im lặng

Dẫu dạ mai nồng nàn
đèn chùm và hương cà-phê kết hôn vào năm mới
dẫu tôi gật đầu chào nhiều gương mặt
kể nhiều câu chuyện, tặng nhau nụ cười
em biết không
thời khắc năm cũ phục sinh
dẫu gì đi nữa
miền im lặng của tôi
chỉ là năm khác của cuộc tình
giữa thơ và người lạc lõng

Tết Giáp Ngọ
TRẦN TIẾN DŨNG

Nguồn: Tiền Vệ

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu