không có nắng xanh
không có mưa hồng
chỉ là âm u buổi chiều nhờ nhờ khói trắng
giấc mơ thoát thai ngoài giấc ngủ
những ý nghĩ đứt rời trước cổng tư duy
thành phố lặng im những rèm cửa không đèn
hình nhân lắc lư phô bày nội tạng
những chiếc bóng ngả nghiêng chen chúc
cô độc que diêm lập lòe
tiếng còi tàu chia li sân ga
vụn vỡ những âm thanh ngắt quãng
những toa tàu nối về trống rỗng
hàng hàng mộ bia chập chờn
mở hết cánh dù bay vào mê man
tắm trần truồng bằng phức âm của gió
cửa sổ cuối cùng vẫn còn để ngỏ
nguyện cầu
nỗi buồn
đừng đi
25.5.2012
Vũ Thanh Hoa
Nỗi buồn nặng trĩu,
mãn tính, trầm kha…
Anh cứ mãi trách mình vô dụng:
kẻ vô hình, đứng ngó nỗi buồn xa!
Em hãy ngủ trong giấc thiền tĩnh mịch:
thở thật sâu, dịu nhẹ, lòng thanh thản yên bình
Sẽ tụ lực khí đan điền em ạ
xua tan nỗi buồn, tan mộng mị, nhé em xinh!
Đã có lúc ôm thơ em, anh ngủ
Trong giấc mơ anh đi giết nỗi buồn
Em như thể thời xuân xanh quyến rũ
và thơ tuôn, tươi trẻ suối nguồn…
02.6.2012
vanthenguyen
Chiều hôm nay không nhờ nhờ khói trắng.
Chẳng còn nỗi buồn nào
(Đã theo cơn mưa đêm trôi theo dòng nước)
Chiều hôm nay màu pha-lê vàng
Những cánh chim_ dũng sĩ áo đen
bay lượn
Giữa trời trong,
đàn chim làm xiếc
Ta xuống phố,
Thấy lòai người khiêu vũ trên hai bánh xe
Nỗi buồn không bao giờ
có thật