VTH – Trần Võ Thành Văn mới ra mắt bạn đọc tập thơ đầu tay. Khác với những bài thơ tùy hứng trên facebook, “Quen và Lạ” cho mình cảm giác quen mà không cũ, lạ mà vẫn dễ gần. Trần Võ Thành Văn chú trọng nhiều đến “cảm thơ” để không quá “rối chữ” (bệnh của các bạn thơ trẻ bây giờ), với 40 bài thơ chọn lọc trong khoảng thời gian từ 2012 đến nay, tác giả khéo léo sắp xếp để tạo được hứng thú cho người đọc. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ trích trong tập thơ “Quen và Lạ” của nhà thơ trẻ Trần Võ Thành Văn:
>> Bài ca phục sinh – Trần Võ Thành Văn
NGUYỆN CẦU MÙA XUÂN
lại một mùa đông sắp sửa lìa đời.
lại một mùa bình yên dâng cánh chim bay.
bầu trời kéo vệt đau mây cuối.
lặng lẽ phút lâm bồn.
thành phố của tôi chiều nay chao chát gió
đứng giữa đời làm mây trắng phong phiêu.
thành phố của tôi đã mấy mươi lần qua cơn sinh nở
vẫn sụt sùi tiếng khóc phôi thai.
vẳng mùa đi thương lạc loài cánh chim chiều bay muộn
đầm đẫm góc trời.
ầu ơ bấc trôi.
ầu ơ tôi trôi.
lại một mùa xuân sắp sửa chào đời
chẳng còn ai thủ thỉ góc trời, chim lạc.
thành phố rồi phong phiêu mặc mùa biến động
mặc tôi trôi.
lại một chiều nay tôi nguyện cầu trước gió
trả bầu trời mây trắng, rơm thơm.
trả mùa xuân thôi se sẽ như lòng.
trả mùa xuân ru hời tôi tiếng khóc
dù khôn lớn từ đâu.
TẠ TỪ
không thể hôn lên những đám sao tàn
đêm nay trong mắt em muôn trùng lệ ứa
trong nỗi nhớ tôi bủa vây ngọn đuốc kiệt dầu.
lửa xanh du cư
không thể cháy xót xa này bận cuối
không thể yêu em như yêu bầu trời yểu mệnh
làm sao bắt bóng câu rời (người xưa đã xưa).
nốt huyền cầm nhểu muộn
dòng sông mặc cả tâm tư
độc tấu bài ca em và đôi mắt
tình tôi buông vó muôn trùng.
thuyền trắng đêm sương
phương nào có tình yêu em mãi mãi
dưới mùa xuân và trên chiếc lá vàng.
nụ hôn xanh đầu mái rẽ sao trời
nụ hôn kiệt cùng bóng tối
tạ từ em…
trải đám sương mù lên giấy
tôi ru em xa lời mùa đông rất xa.
nụ hôn bây giờ ngắn lại.
nâu gọi em
tôi nghêu ngao suốt đường viền niệm tưởng
mỏng tang voan môi.
trắng gọi em
tinh khiết mọc hoang bên biền dĩ vãng.
đám mây biết hát.
ngọn gió biết buồn.
và tôi biết rằng tôi đang nhớ em.
như bài hát
ầu ơ
mùa đông bên lở bên bồi.
như trang giấy
ví dầu
biền biệt mù sương.
gấp mấy lượt đêm
rêu vuông lên tuổi đời đa sắc
mùa đông chỉ đến một lần.
rồi nhớ.
rồi quên.
nâu gọi em.
trắng gọi em.
mặt trời không mọc thêm lần nữa
và bài hát đêm sương tôi kịp lãng quên rồi.
Lắng xuống dòng kinh
câu hò vẩy mùa nước nổi
tràn lên phận người.
câu hò lịm ngọt ngàn trưa
mê dụ đám mây trùng triềng mép cỏ
áo bà ba níu bóng thanh xanh
những giấc mơ đâu chọn lấy dòng kinh trắc trở.
ai về thương gió đắng
ai về thương má đỏ phù sa
chị gội dấu phèn nơi viễn phố
con nước đau trong đục phía bưng biền.
lắng xuống dòng kinh
bầy chim điên điển lội phù sa tìm Mẹ
buổi trưa bất ngờ vỡ tổ
câu hò trôi qua bờ nước mênh mênh.
LẬP TRÌNH
Cánh cửa cũ nằm im lìm
sau dấu chân tôi vừa trở về ngang thành phố.
thành phố chết
thành phố chằng chịt vết tích linh hồn vừa trở về ngang trái tim em
in một bầu trời không tiếng nói
nỗi buồn trũng sâu
sau những đêm ân ái bụi trăng vàng.
dòng sông chảy từ trái tim em.
tôi hạ nguồn rét mướt
yêu em bằng nụ hôn chưa rời đã cũ.
lụt khô!.
im lìm viễn phố
bầy quạ đáng thương để tang linh hồn trăng
em thức dậy trong một buổi bình minh ám đầy sương bụi
sám hối cuộc tình thất lạc đêm qua.
dán tấm bùa thiên lên cánh cửa cũ im lìm
tôi mặc niệm chính tôi.
bầy quạ rỉa câu kinh thả xuống lòng thành phố.
thành phố không tiếng nói
thành phố lập trình tôi-rung động ý thiền.
TRẦN VÕ THÀNH VĂN