MÂY TRẮNG
hôm qua cả thành phố đi tìm mây trắng
mây trắng đi đâu
mây trắng rơi chìm đáy cốc
mây trắng trầm cảm bàn phím
mây trắng tự kỉ tin nhắn
mây trắng trốn tìm dưới lớp khẩu trang
đi suốt bầu trời mộng du
uống một ly buồn cả đời chưa tỉnh
người mải miết đi tìm mây trắng
câu chữ định cư nơi trang sách ố vàng
trải chiếc khăn bốn mùa
trắng loang mái tóc
người tình cuối cùng tên là Mây Trắng
khóc trong bản nhạc không lời
VŨ THANH HOA
Bài thơ hay lắm! Đẹp và buồn sang trọng, hiện đại. Tôi đã đọc bài này đăng trên báo Văn Nghệ của Hội NVVN. Cám ơn nữ sỹ.