Mặt đất này dành để yêu thương – Hồ Ngạc Ngữ

VTH – Hồ Ngạc Ngữ được anh em trong Hội Văn Nghệ BRVT biết nhiều hơn ở mảng văn xuôi, từ khi anh lập Blog trên Vnweblogs, tôi mới đọc được nhiều thơ anh và bất ngờ bởi giọng thơ trong trẻo, đầy cảm xúc và còn có phần… lụy tình. Biết sức khỏe anh không tốt, thường ra vào bệnh viện Bà Rịa, có tác phẩm viết ngay trên giường bệnh nhưng Hồ Ngạc Ngữ vẫn cần mẫn sáng tác với tinh thần lạc quan và đôi khi đầy triết luận về cuộc đời.
Mời bạn đọc chùm thơ của nhà văn, nhà thơ Hồ Ngạc Ngữ:

Nhà thơ Hồ Ngạc Ngữ đọc thơ nhân  Ngày thơ VN 2011 tại Bà Rịa

 

TÔI TÌM TÔI

Tôi tìm tôi giữa đám đông
Mang bao gương mặt vẫn không là mình
Tôi tìm tôi giữa tử sinh
Bao nhiêu là bóng là hình đã qua
Tôi tìm tôi giữa bao la
Nghìn năm vẫn vậy hay là không tôi
Tôi tìm tôi giữa cuộc chơi
Cái danh chìm nổi mây trời lênh đênh
Tôi tìm tôi trong mắt em
Mắt em khép lại không nhìn thấy tôi…
Hôm nay giữa khoảng không lời
Hình như đang có một người tìm tôi

GHI CHÉP Ở BÀ RỊA

Những cô gái đi qua đường hoa Hoàng Hậu
Mùi phấn son phảng phất trên người
Những dãy nhà lầu là khu phòng trọ
Đêm về lạnh tiếng mưa rơi
Những cô gái miền Tây thản nhiên đi khách
Năm,mười,mười lăm là chuyện đêm ngày
Có thể là một gã học trò,tên ăn chơi,phường trộm cướp
Tất cả đánh đồng tờ bạc trao tay
Những cô gái đi về đường hoa Hoàng Hậu
Nắng ban mai hồng ngát nhạt nhòa
Miệng cô gái ngáp trào nước mắt
Đời không có Vua nên Hoàng Hậu bán hoa
(01.11.2009)

KỶ NIỆM

Đọng lại trong lòng một cuộc chia tay
Đêm thấm lạnh nỗi buồn ai biết được
Cứ ngỡ xa nhau là quên hết
Khu vườn khuya cào nỗi nhớ bùng lên
Có những nỗi buồn không thể dễ quên
Như biển lặng những chiều quên sóng
Em đã cho tôi những ngày thơ mộng
Để nhận ra biển nhớ đến bạc đầu
Có những niềm vui còn chút mai sau
Tôi vẫn giữ khi nhớ về ngày cũ
Như một gã cùng đinh tứ xứ
Có viên ngọc xanh lấp lánh trong lòng

HƯƠNG XƯA

Trong giấc mơ em thường trở về
Lặng lẽ ngồi bên thềm nhà cũ
Xé những chiếc lá vàng khô
Trong bàn tay vô thức
Tôi cũng lặng lẽ ngồi bên em
Không thể níu giữ điều gì
Chỉ sợ em tan đi như làn sương mỏng
Trong thời gian vỡ vụn
Những giấc mơ
Tôi bỗng nhớ về một cánh quạt gió
Tình yêu xoay tròn xoay tròn xoay tròn
Tâm điểm vẫn là một khối cô đơn bất động
Có thể là một trận cuồng phong
Có thể là một cơn gió dịu dàng
Và hình bóng em đã cuốn tôi về một vực xoáy khác
Trải qua những nẻo cuộc đời
Tôi đã gặp một cuộc đời khác
Bình an trong nỗi bất an
Hạnh phúc chỉ là khoảnh khắc
Để mơ hồ nhận ra một chút hương xưa bên thềm nhà cũ
Khi em trở về
Trong những giấc mơ
(đêm 11.01.2010)

KHÔNG CÓ TRI ÂM

Những câu thơ đã vắt kiệt lòng mình
Khi tôi gửi tình yêu vào khoảng trống
Những câu thơ bay hoài trong trời rộng
Vắng tri âm, cũng buồn bã quay về
¤
Đêm nằm nghe tiếng gió thổi qua khuya
Tôi chợt hiểu vì sao lòng buồn quá
Những câu thơ sẽ không là gì cả
Chẳng ai nghe trong tiếng nhạc jazz đời
¤
Ai cần nỗi buồn của chỉ riêng tôi
Ai cần ánh trăng trong đêm lễ hội
Ai cần thương yêu giữa mùa tội lỗi
Những câu thơ ngơ ngác giữa con ngườí
¤
Tôi đốt thơ mình thành khói chơi vơi
Uống chút tàn tro cho lòng đỡ quạnh
Không có tri âm, tất cả đều hoang vắng
Những câu thơ lặng lẽ qua đời
02.05.2011

GỬI MỘT NHÀ THƠ

Như một nhà tu lấn cấn giữa đạo và đời

Ông lấn cấn giữa lằn ranh trái-mặt

Chân đồng chân thị

Giữa điều phức tạp và điều giản dị

Giữa gái đẹp, rượu ngon và cuộc sống thoát trần

Giữa thế giới thơ ca và chợ trời cơm áo

Ông lấn cấn

Không biết đi về phía bên nào

Vì tất cả đều là cuộc sống

*

Những bài thơ xuống cấp

Con người xuống cấp

Ông bước đi khập khiễng

Bằng que gậy dò đường của nỗi sợ hãi

Về phía chân trời đầy ảo tượng

Hoàng hôn

(09.06.2011)

(NGHĨ VỀ SINH-LÃO-BỆNH-TỬ)

THĂM NGƯỜI BẠN GÁI ĐẺ

Nặng nề chín tháng hoài thai
Một mình em gánh mệt nhoài trần lao
Một mầm xanh mới vươn cao
Để bao đau đớn lặn vào lòng em

Ở VIỆN AN DƯỠNG NGƯỜI GIÀ

Không gian đặc quánh nỗi buồn
Ngồi chơi ký ức, diễn tuồng hài nhi
Nhớ thương điều đã ra đi
Chơi vơi trong cõi sầu bi tuổi già

NẰM TRONG BỆNH VIỆN BÀ RỊA

Bảy năm ôm trái tim đau
Với lòng bảy mối tình sầu ngổn ngang
Nằm nhìn mây trắng lang thang
Trời xanh chẳng vướng con đàng mây bay

NHỮNG CON CHUỘT CỐNG TRONG NHÀ XÁC

Công hầu dân giã nằm chung
Những con chuột cống vẫy vùng tới lui
Phòng riêng khép lại cuộc đời
Đêm đêm những chuột và người ngó  nhau
(bệnh viện Bà Rịa,18.04.201)

KHI ANH LÀM THƠ

Gió sẽ cuốn những câu thơ anh viết
Những câu thơ theo mây trắng bay đi
Anh làm thơ như anh thở mỗi ngày
Dù có lúc khó khăn mệt nhọc
Cũng có lúc trái tim anh thảng thốt
Trước biển dâu sâu thẳm của lòng người
Thơ quạnh hiu như một bóng thuyền côi
Mảnh trăng khuyết mơ hồ trong đêm lạnh
Đôi khi thơ nồng nàn nắng ấm
Những ban mai đường phố hóa công viên
Đó là lúc anh một mình đi bụi
Giữa dòng người như chiếc bóng không tên
Mông mênh đời,anh chọn một cõi riêng
Dù anh biết thơ không là gì cả
Chút gió mát của đêm nồng mùa Hạ
Những câu thơ theo mây trắng đi…

MẶT ĐẤT NÀY DÀNH ĐỂ YÊU THƯƠNG

Anh đang sống trong những ngày còn lại
Mặt đất này dành để yêu thương
Chẳng có gì đâu trong cõi vô thường
Ngoài yêu dấu của con tim thơ dại

Ngoài gương mặt chẳng hề lộn trái
Anh yêu em như kẻ cuối cùng
Trong dòng đời hỗn độn có-không
Em là bóng trăng rằm trong sáng

Em là dòng suối nguồn lãng mạn
Cho thuyền tình thanh thản ước mơ
Những khuya buồn anh thao thức làm thơ
Vì anh biết người thương mình thích đọc

Và anh hiểu lòng yêu hoa cỏ mọc
Khu vườn tình say đắm vạn mùi hương
Nơi ấy,trần gian là một thiên đường
Cõi linh thánh người yêu người cư ngụ

(23.10.2009)

Hồ Ngạc Ngữ

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu