Lừa tình (3) – Vũ Thanh Hoa

>> Lừa tình (2) – Vũ Thanh Hoa

LỪA TÌNH

Truyện vừa

3.  

Thế giới quý bà sao mà đa dạng phức tạp là thế! Chị kia đăng những dòng status chứa đầy các triết lý, châm ngôn răn dạy lẽ đời đi kèm những hình ảnh đậm chất từ bi “lay động lòng người” như xa xót con chim sẻ mồ côi, con mèo bị tật ở… chân, một nụ hoa chưa kịp nở đã tàn… Chị nọ post những câu thơ, bài viết đầy tính nhân văn, những tấm hình thể hiện mình hiền thục, đoan trang, đức hạnh…

Thế nhưng nếu có cơ hội để “họp chợ” về một chủ đề “nhạy cảm” đại loại như: chồng có bồ nhí hoặc cô gái xinh đẹp nào đó “trở thành người thứ ba” xen vào tổ ấm gia đình… thì lập tức các “thánh mợ” ấy “lộ nguyên hình”: hè nhau lao vào đánh hội đồng, tuôn ra hàng tấn ngôn từ sặc mùi chợ búa để lăng mạ, nguyền rủa cái lão chồng ngu muội, phản trắc, cái con XYZ trẻ đẹp lăng loàn đĩ thõa kia cứ như thể nó đang cướp chồng các chị, dụ dỗ con em các chị, ăn cắp hạnh phúc của các chị… dù có khi các “thánh mợ” chả rõ thực hư thế nào, mới “nghe đồn” từ một nguồn tin tào lao với ti tỉ “phiên bản” méo mó, rẻ tiền. Mới biết, khi một người phụ nữ bị một người đàn ông đạp một cái ngã xuống thì cô ấy còn bị bồi thêm nhiều cú đạp ăn theo của những người đàn bà “tỉ phú thời gian” đầy ắp đố kỵ và nanh nọc!

LUA TINH (3)

Trước nay mục tiêu của hắn là “ảo thuật” sao cho những đồng tiền từ các nick name “Hoa mùa Thu”, “Mưa cuối hạ”, “Gió cô lẻ”… kia chảy vào tài khoản mình nên cũng chả phí thì giờ mà quan tâm đến ả đàn bà đằng sau những biệt danh sến sẩm ấy. Nhưng từ khi quen Hà, hắn không thể ngăn nổi tò mò tìm hiểu về con người thật của nàng. Với trình độ công nghệ ngày càng “lên tay” bấy lâu để kiếm ăn, hắn lần theo dấu vết của nàng và lại bất ngờ khi khám phá ra nàng là một người con gái hiền hậu. Không phô trương, không màu mè giả tạo, nàng dịu dàng hòa nhã như chính vẻ bề ngoài của mình.

Lần đầu tiên hắn thấy mất kiểm soát khi ngồi trước một phụ nữ. Thì ra không phải vẻ ngồn ngộn nghẹt thở của thân xác hay sự ma mãnh, lọc lõi của đàn bà mới quật đổ thằng đực rựa kềnh càng và đốn mạt như hắn. Nét mong manh nhẹ nhõm tựa một nhành hoa dại kia mới khiến hắn bâng khuâng…

– Lúc nhắn tin trên mạng thấy anh mau mồm mau miệng thế, vậy mà gặp mặt lại hiền khô vậy?

Hà cười cười tinh nghịch khi thấy hắn ấp a ấp úng. Mấy lần khác thì hắn quả có giả vờ lúng túng, giả vờ ngớ ngẩn để cho mấy ả “nạ dòng” sa bẫy, nhưng lần này thì hắn bối rối thật tình.  Lần đầu tiên hắn không mấy quan tâm đến thu nhập và hầu bao của người phụ nữ này, hắn ngây ngất ngắm vẻ yêu kiều và nụ cười duyên dáng dễ mến của nàng… Buổi chuyện trò xoay quanh những câu chuyện, những sở thích chung họ đã từng chia sẻ qua mạng ảo, thấm thoắt cũng quá chiều, Hà bảo phải về đón con gái.

– Thứ bảy này em có rảnh không?

– Chiều thứ bảy trung tâm luyện chữ nghỉ, em rảnh ạ.

Hắn mạnh dạn: “Có bộ phim đang chiếu, thấy cô diễn viên chính giống em lắm!”, nhận được nụ cười e lệ của Hà, hắn biết nàng không từ chối. Suốt quãng đường về nhà Liễu, hắn ư ử hát một bản tình ca thời thượng dù thuộc chẳng ra đầu ra đuôi. Sao mà hắn mong cho đến cuối tuần đến thế!

Thứ sáu, hắn nhắn cho nàng: “Em nhớ tối  mai mình đi coi phim nha” Chờ một lúc mới thấy nàng đáp: “Không được rồi anh ơi” Và Icon là chú mèo đang khóc… “Sao vậy em?” Hắn lặng người. “Em phải đi dạy bù, còn nợ tiền nhà, tiền điện nước mấy tháng lận! ” Hắn bần thần, chỉ có lừa lọc như hắn mới ở không mà có tiền xài, còn tần tảo một thân một mình như nàng nuôi con gái nhỏ thì cứ thiếu trước hụt sau là đương nhiên. Nhớ khi xưa còn làm việc lương thiện, chưa khi nào hắn được bữa ăn no…”Em cứ nghỉ đi rồi bù sau!” “Không được đâu anh, chủ nhà dữ dằn lắm!” “Anh nhớ em lắm…” Hắn thấy nàng lưỡng lự…Hắn lại năn nỉ, cuối cùng nàng cũng xuôi theo. Hắn hiểu Hà đã dành nhiều tình cảm cho mình.

Bộ phim vui có, buồn có, mà cái kết cũng mờ mịt như cuộc đời hắn… Trong bóng tối hắn tìm bàn tay nhỏ bé của Hà, nàng nhẹ nhàng nắm lại và ngả đầu vào vai hắn… mùi hương bồ kết dìu dịu trên tóc nàng làm hắn nhớ đến bà ngoại… Vì hắn chưa bao giờ gặp mẹ… Đèn rạp bật sáng, hắn vẫn nắm chặt tay nàng hiên ngang bước ra, họ vui vẻ bàn về bộ phim thì bỗng dưng một người đàn bà khoảng 50 tuổi, dáng vẻ dữ tợn bước theo rồi chặn ngay trước mặt Hà:

– Cô Hà, tôi gọi điện thoại thì cô không nghe máy, tới nhà mấy lần thì cô khóa cửa, cô định tránh tôi đến bao giờ?

– Cháu… cháu có định trốn cô đâu…

– Có chuyện gì vậy? – Hắn hỏi ôn tồn. Người đàn bà xỉa tay vào mặt Hà:

– Hai mẹ con cô này thuê nhà tôi. Mấy lần trước thương tình cô ấy chưa có việc làm nên tôi cho cô ấy nợ. Lần lữa mấy tháng trời, bộ cô tưởng có mỗi mình cô biết ăn cơm còn người ta uống nước lã à?

Vài người tò mò đứng xem. Hà cúi gầm mặt, hắn hiểu là lần đầu tiên đi chơi với bạn trai, nàng mắc cỡ đến mức nào. Mụ đàn bà thấy nàng im lặng càng được nước lấn tới, cười hả hê:

– Thiếu nợ đùm đề mà còn bày đặt đi coi phim với trai, lãng mạn ghê ta!

Hắn nổi nóng thật sự. Hắn lôi sềnh sệch mụ ta vào góc tường bên đường, nghiến răng hỏi:

– Bà khóa cái mồm lại. Cô ấy còn thiếu tiền của bà bao nhiêu?

– Mười lăm triệu chưa tính lãi, cậu giỏi thì trả đi! – Mụ kia bĩu môi. Hắn nghĩ nhanh, gật đầu.

– Tôi đưa trước cho bà một nửa, ngày mai tôi đưa hết, bà biến khỏi đây nhanh!

Hắn vét túi còn bao nhiêu đưa cả cho mụ, mụ đàn bà biến ngay vào màn đêm. Hà rơm rớm nước mắt, dù hắn vẫn pha trò. Đến trước cửa căn phòng trọ tồi tàn của nàng, hắn bảo: “ Mai gặp nữa em nhé!” Rồi hôn nhẹ lên môi Hà. Nghe tiếng trẻ con bên trong căn phòng vọng ra, Hà ngượng nghịu:

– Anh về nhé! Em cám ơn anh.

Gió hai bên đường mát rượi, hắn thì thấy lòng ấm áp vô cùng.

Hôm sau vừa đến cửa phòng Hà trọ, đã thấy mụ chủ nhà chầu chực ở đó. Đếm số tiền hắn đưa xong mới thấy mụ nở nụ cười “thu hoạch”:

– Cậu thật tốt bụng. Ước gì con gái tôi cũng gặp người bạn trai như cậu!

Rồi mụ chuồn nhanh. Hà đóng cửa lại, vẻ mặt nàng dịu buồn. Một tay hắn khóa cửa, một tay hắn ôm choàng lấy nàng:

– Em đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, em là vợ anh mà!

Trước khi đặt nụ hôn lên đôi môi nhỏ xinh, hắn còn cẩn thận hỏi:

– Con gái em đâu?

– Em gửi con bên hàng xóm trông hộ rồi!

Thì ra nàng đã chuẩn bị không gian cho hai người tối nay, hắn nghe mình run rẩy vì hạnh phúc, hắn đỡ Hà lên chiếc giường nhỏ, với tay tắt bóng đèn…

Gối đầu nàng lên bắp tay lực lưỡng của mình, hắn thì thào:

– Mình sẽ tổ chức đám cưới thật lớn em nhé?

Hà dụi mặt vào chăn, không nói gì, hắn thấy thương nàng quá, bảo:

– Em đừng lo, anh sẽ tìm một nghề lương thiện để chăm sóc cho mẹ con em suốt đời…

Trong bóng tối, hắn vẫn thấy nàng quay qua nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh biết ơn. Thật may Hà không tò mò về nghề nghiệp của hắn hiện giờ, không thì lại phải nói dối, hắn chẳng đành lòng. Trời bỗng đổ cơn mưa nhẹ, nàng bảo:

– Mưa đêm làm em nhớ quê quá, mỗi lần mưa nhà lại dột khắp nơi, mẹ lại lọ mọ trở dậy đem hết xô chậu ra hứng nước…

Hắn ôm lấy Hà, nói nhỏ:

– Anh có dành dụm được chút tiền, anh gửi về quê cho ba má em sửa nhà rồi cuối năm mình về xin phép làm đám cưới nha…

Chẳng để nàng kịp trả lời, hắn lại ngấu nghiến hôn nàng …

***

Gửi qua bưu điện số tiền theo địa chỉ ở quê Hà, hắn huýt sáo, vuốt tóc điệu đà rồi phóng xe đến phòng trọ của nàng. Hắn đã thành người nhà lâu rồi nên cũng chả cần gõ cửa, cửa không khóa, hắn đẩy vào thì thấy phòng tắt đèn. Hắn với tay mở công tắc… Đèn sáng, bộ mặt trâng tráo của Liễu hiện ra, ả bĩu môi:

– Giỏi ghê, định trở mặt phản trắc cơ đấy!

– Sao cô lại… Hà đâu rồi?

– Khốn nạn thật! Lén lút chuyển hết tiền bạc cho nó! Tưởng qua mặt con này dễ thế!

– Tôi xin lỗi Liễu, tôi yêu Hà, tôi sẽ cưới cô ấy…

– Hà? – Liễu cười ré lên – Làm đ. gì có con Hà nào! Nó cũng là một con đĩ thôi, đệ tử của tôi đấy! – Rồi mặt ả ta biến sắc, ả rít lên the thé:

– Mày tưởng thoát được tao dễ thế à? Mày nhớ thuở mày còn khố rách áo ôm đến xin việc ở nhà tao không?

Hắn không nói gì. Hắn biết sẽ có ngày này. Hắn rút khóa xe máy, tháo cái lắc vàng, cả chiếc đồng hồ đeo trên tay để trên bàn trước mặt Liễu, rồi quay lưng bước đi. Liễu hét:

– Còn cái điện thoại mười mấy triệu trong túi quần ấy!

Hắn dừng lại, rút cái điện thoại ra rồi quay lại ném, may mà Liễu nhanh nhẩu tránh được. Hắn mở cửa bước ra đường, hắn nghe Liễu chạy theo, giọng đã dịu xuống:

– Thôi anh đừng đi… Con ấy cũng chỉ là một con đĩ thôi, tiền của anh em thu lại cả rồi, em trả anh mà!

Hắn gạt phăng bàn tay níu chặt của ả, vẫn không nói một câu nào, hắn đi về phía bến xe, có lẽ hắn đi xa.

HẾT

VŨ THANH HOA (2/2/2016)
Truyện đã đăng tại Chimvietcanhnam (Pháp)

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu