thì thầm gió gợi đông sang
em đi ngang phố khăn quàng áo len
sương vương mờ ảo cột đèn
từng đôi bước chậm chỉ em một mình
vai thon tóc thả thanh bình
người dưng ngoảnh lại tội tình chiêm bao
bầy chim trốn rét xôn xao
lá vừa tỉnh giấc nằm thao thức buồn
ngoằn nghoèo mấy nẻo âm dương
tưởng dường như lạ lại dường như quen
dại khờ nỗi nhớ liên miên
mùa qua vội vã
để quên
một người…
5.12.2010
dại khờ nỗi nhớ liên miên
mùa qua vội vã
để quên
một người…
Quên mà lại nhớ đấy
Đã hết mùa đông
Trả vòng tay ấm đông sang
Trả anh kỷ niệm khăn quàng, áo len…
Đêm đêm em thức bên đèn
Mùa đông không lạnh bằng em một mình!
“Vai thon tóc thả thanh bình”
Mà lòng nghe những đoạn tình xiết bao!
Nửa hồn một thuở thương đau
Nửa hồn tê tái sắc màu yêu đương.
Bây giờ miền giận, miền thương
Tưởng chừng như có lại dường như không
Chỉ còn nỗi nhớ mênh mông
Không còn khái niệm “mùa đông” trong lòng!
12.4.2012
vanthenguyen
hehe