Ký ức bất nhã

Suốt quãng đường đến bến tàu, chốc chốc chị lại mỉm cười. Từ khi li dị đến nay gần ba năm, có lẽ giờ chị mới gặp lại cảm giác hạnh phúc. Người đàn ông chị đón là người yêu đầu tiên thuở Đại học. Người đã ngọt ngào, đắm say bước vào cuộc đời con gái của chị. Tuổi trẻ, chỉ vì chút tự ái nho nhỏ, họ đã chia tay. Chị lấy chồng, anh lấy vợ. Nay anh có dịp đi công tác qua thành phố quê hương chị và ghé thăm chị.

Dù đã 15 năm trôi qua, chị vẫn nhận ngay ra anh. Anh hơi mập nhưng vẫn rất đẹp trai. “Em còn đẹp hơn xưa đấy!” Anh cũng đắm đuối nhìn chị.Họ dạo bước trên công viên cạnh biển. Gió mơn man tóc và những tia nắng cuối chiều nhảy nhót trên vai áo. Rồi họ đón taxi và ngồi bên nhau. Anh nhè nhẹ nắm bàn tay chị, bàn tay chị im lặng nằm gọn trong tay anh nhưng đôi vai nhỏ thì run rẩy xúc động. Từng đôi trai gái chở nhau bằng xe máy vụt qua, chị thầm thì:

– Anh nhớ ngày xưa anh đã từng chở em bằng xe đạp suốt 120 cây số từ Sài gòn về nhà em không? Thế mà về đến nơi, ăn cơm xong, mẹ em nhất quyết không cho ngủ nhờ nhỉ…
Anh bật cười:

– À, ừ. Ngày ấy điên thật!

Chị hơi sững. Anh bảo taxi ghé vào khách sạn sang nhất Thành phố biển. Anh đặt bàn ăn với đôi nến trắng, hoa hồng và rượu Sâmbanh. Họ dùng bữa tối, chuyện trò và cụng ly như trong xinê. Anh say, chị cũng bắt đầu say. Chiếc đầm đen cổ trễ khiến chị càng quyến rũ.
Anh dìu chị lên căn phòng hạng nhất, nơi có những rèm cửa lãng mạn và ánh sáng mờ ảo dìu dịu hắt từ chiếc chao đèn sang trọng. Anh ôm vòng eo thon thả của chị, chị gục đầu vào vai anh. Bỗng dưng mùi nước hoa sành điệu từ anh làm chị khựng lại, ký ức chợt ùa về mùi mồ hôi hăng hắc giữa trời nắng của anh khi gò lưng chở cô bạn gái 15 năm trước, mùi đàn ông quyến rũ…Bàn tay anh dịu dàng, thành thạo ve vuốt chị lại làm chị liên tưởng cũng bàn tay ấy ngày xưa run rẩy, lóng ngóng, vụng về…Khi anh cúi mái tóc chải óng mượt xuống chị, chiếc áo sơmi đắt tiền đang được anh cẩn thận mở từng chiếc cúc thì ký ức lại một lần nữa đưa chị về với mái tóc quăn quăn và cử chỉ nồng nhiệt cởi phăng chiếc áo phông bạc màu ngày nào của chàng sinh viên…Ký ức làm chị tỉnh hẳn rượu, chị thấy chân tay mình lạnh toát…

– Em xin lỗi nhưng em không thể…

Chị ngồi bật dậy, kéo lại váy.

– Có chuyện gì vậy? Anh xúc phạm em chăng?” Anh ngạc nhiên. Chị bối rối lắc đầu. Ký ức thật bất nhã.

– Em không còn yêu anh nữa! – Anh nói giận dỗi.

– Tha lỗi cho em- Chị rút bàn tay khỏi tay anh, nước mắt lăn trên má – Tình yêu vẫn nguyên vẹn nhưng là anh của ngày xưa…

Rồi chị chạy vội khỏi căn phòng khách sạn.

10.7.2007
Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu