VTH – Nhà văn Nguyễn Đức Thiện sau thời gian bệnh nặng giờ đang phục hồi dần, mừng là anh lại say mê sáng tác, say mê blog. Sáng nay ghé thăm blog của anh, đọc được bài thơ anh viết đã lâu nhưng chắc vẫn hợp tâm trạng lúc này, xin phép anh Thiện chép bài thơ về đây cho Bạn đọc cùng chia sẻ:
KHUYA KHOẮT MỘT MÌNH
Đêm về bất chợt nhớ em
Lại thao thức suốt một đêm thức hoài
Biết rằng đêm sẽ rất dài
Chất chồng nỗi nhớ mà rồi cứ đêm
Ước thèm cánh tay gối êm
Một khuôn ngực ấm, môi mềm yêu thương
Quay ra gọi đủ mười phương
Cả mười phương vẫn con đường chia xa
Đêm là đêm của người ta
Trong thanh vắng, chính ta là một đêm
Biết rằng nhớ sẽ nhớ thêm
Sẽ bải hoải nhịp con tim nhọc nhằn
Biết rằng đậm những nếp nhăn
Sẽ vắt kiệt cả tấm thân héo mòn
Vậy mà mắt cứ chong chong
Cứ thao thức để mà trông với chờ
Con gà gáy sáng say sưa
Mình thì hốt hoảng đêm vừa chợt tan
Ngẫm đời chứa chứa chan chan
Mà sao mình với đêm tàn cô đơn
Thôi đừng tính thiệt tính hơn
Mặc nỗi nhớ, mặc nỗi buồn
Mình ta…
1987
Nguyễn Đức Thiện