em thức dậy trong căn phòng rỗng
mùi cafe bâng quơ
lys lặng lẽ
tím
thủy tinh ngái ngủ mùa
giật mình vì chuỗi nhắn tin điện thoại
ai định lấp đầy cô đơn bằng hi vọng mới
truớc khi nhận ra tri âm
nắng rón rén soi gương trang điểm
son lặng lẽ
hồng
đồng hồ nhăn nhó chuyển động
những ký tự quay cuồng điệu luân vũ cũ
chóng mặt trốn tìm
bí ẩn chẳng còn nơi cư trú
đêm lặng lẽ
tan
vọng tiếng cười lập thể
khói loang từ giấc mơ khét cháy
trắng vô chiều kiên định
mây lặng lẽ
bay
10.7.2011
Vũ Thanh Hoa
Từ cuối con đường
nơi ta trốn nhân gian
một mình
cà phê
người nghệ sĩ già
cây vĩ cầm đã bao nhiêu tuổi
kéo mãi khúc buồn
Sô panh dù sống lại
cũng không thể buồn hơn
(*) Tristesse de Chopin