VTH – Năm 1945 thi sĩ Xuân Diệu “Giục giã” rằng: “Mau với chứ ! Vội vàng lên với chứ! Em, em ơi ! Tình non sắp già rồi…” còn hôm nay, ca sĩ Văn Mai Hương lại hát: “Chậm lại một phút, chậm lại một phút giây thôi! Chậm lại để thấy ánh sao là em” Có phải các bạn trẻ thời @ luôn “quá nhanh” để lựa chọn, để bày tỏ và cả rạn vỡ? Mình còn cảm nhận như thế khi đọc thơ của họ, thế hệ “đương thời” 8X. Giới thiệu một tác giả trẻ hiện đang sống tại Bà Rịa-Vũng Tàu: Kai Hoàng.
LƯU TRÚ ĐÊM
Anh gọi bóng tối
vẽ gương mặt mình bằng những tiếng ve đêm
để phác họa cho những dị ảnh mơ hồ
hôm qua tháng chạp rơi nghiêng
nỗi buồn anh chới với
tiếng kèn saxophone phát ra từ lồng ngực
réo rắt một khúc ca cuối mùa
rệ rạc
anh bần thần chôn tiếng thời gian vừa thở
như con ốc chôn mình giữa biển khơi
mùa thương cuối cùng
những giọt mưa cũng đắng mình trên lá
đêm hắt hơi đầy tinh tú
lẩm bẩm vài câu nói vô thường
nỗi cô đơn thơm như hoa lài vừa nở muộn
đắm mình bên những dấu đêm mù tịnh
như đắm cơn ngái ngủ
đôi mắt có thể mở toang một giấc chiêm bao trắng
hồn nhiên tìm về những đêm đêm
lưu trú
GẶP TÔI NGÀY MÊ SẢNG
Nghe mắt gió vỡ trên từng mái ngói
lũ sẻ nâu rụng đôi cánh trầm mình
tôi nhặt nhạnh vài đám mây đi lạc
khi mưa gầy trút bỏ những lặng thinh
tôi hay cắn nỗi buồn màu hạt dẻ
gửi lại đêm một cơn nhớ đồi mồi
em hối hả ôm giấc mơ chết rã
bên vạt ngày khúc hát trắng chia đôi
sáng thứ bảy liếm vào tôi nhức nhối
nhân loại cuồng trong một buổi kẹt xe
tôi đã nói một vài câu giả tưởng
rằng thời gian cũng có lúc ướt nhòe
tôi thấy tôi trong một ngày mê sảng
đập cánh bay trên thung lũng mặt người
ngày bỏng rát gọi tôi đang cháy nắng
trên thềm mùa từng ngôn ngữ chợt rơi
CÓ KHI NÀO
Khi lũ mưa chẳng thèm nhướn chân về vùng bình nguyên
bình minh kéo nhau chơi trò dạ tiệc nắng
bầy cá mù lòa quyến dụ dòng sông gần cạn kiệt
rồi tử nạn trước khi bọn ve sầu rầu rĩ khúc giao hưởng khô hanh
gã lang thang men theo từng ngôi mộ số phận
đánh số cẩn thận từng cột mốc của đời mình
được bao nhiêu lần, khi chất chồng càng nhiều ngày cũ
những rong rêu mùa màng có còn hong xanh lọn tóc thầm thì?
từng mái ngói thị trấn không còn chảy máu đỏ
những nỗi buồn cũng nhân từ hơn trong vài đợt cá cược liên hoàn
gã lang thang nhảy nốt vũ điệu cuối cùng của bàn chân mỏi
rồi lặng lẽ thu người
chờ mặt trời ngoại ô lên thay xiêm áo mới
không ai còn nhớ một niềm tin cũ
khi cửa thiên đường đã sập bẫy dị ngôn
trong vụn vỡ trùng dương
gã lang thang mơ về cơn địa chấn
người ta sẽ rơi vãi những giọt cô đơn tinh khôi
gã nhặt nhạnh
gã so sánh
gã phủ dụ đóa chênh vênh đậu trên ngực mình
gã chắp nối giọt nước mắt trên tiếng thở dài của con vành khuyên trước cửa
có chăng trong đợt rơi của gã
là tôi?
Trong ngôi nhà của những mùi hương bị quên lãng
chúng ta đã bỏ quên những cánh sen đã nhuốm màu bạch tạng
từng giấc mơ hấp hênh quay trở lại trong đợt gió mùa
đã cháy lên trong đêm một ký ức lấp lóa
chúng ta chợt mộng du
khi ánh sáng của cây đèn cầy lung lay ngắc ngứ
người đàn bà ngồi hong tóc dưới bóng trăng
kể cho chúng ta nghe những mê khúc bất hủ
bằng giọng điệu trầm đục của loài côn trùng ăn đêm
chúng ta đã đánh rơi xúc cảm trong một trận mưa tầm tã
nên không thể nhận ra hồi ức bay về trắng cả một mé sông
người đàn bà im lặng buộc nỗi buồn lên tóc
chỉ còn mỗi chúng ta mê man nhìn ngày sắp cạn
khi tiếng kêu của lũ dế trở nên im bặt
từng nỗi sợ kéo nhau về xâm chiếm cánh đồng
những cơn mưa khóc vội một vết thương cũ
từng dấu chân quá khứ mòn đi trong đêm vắng
chúng ta đã chẳng còn tin lời tiên tri của những đám mây
khi bầy chim lú lẫn không tìm ra nơi di trú
tháng Năm mang diện mạo nhợt nhạt lòa xòa thở
rồi lựng khựng chìm vào giấc ngủ dùng dằng bên cánh sen rũ chết
KAI HOÀNG