- CHO DẪU PHÙ VÂN
Gồm 107 bài thơ của Nhà thơ Hoàng Lộc
Tranh bìa và minh họa : Đinh Cường
Trình bày bìa : Nguyễn Trọng Tạo
Giấy phép của nhà xuất bản Hội Nhà Văn VN.
Phát hành trong Ngày Tình Nhân 14-2-2012
bữa ngó lại đời
còn anh những thứ không còn
cái thân trôi dạt cái hồn phiêu linh
nằm đây đầu gối tay mình
lắng nghe sợi tóc xa đành màu xưa
tháng ba
tháng ba vô lượng ơn trời
ơn em
cũng gửi từ tôi
gửi về
dặm ngàn thương chậu lia thia
ơi coi chừng –
lại –
tình kề,
gian nan
mai đây tôi ở suối vàng
xuống khe em thả hai bàn chân vui
ngó mười ngón đẹp
hồn tôi
gần hơn
mà nỡ khóc vùi
dòng xưa
tháng ba rau đắng lên bờ
bỏ bong bóng nước dật dờ cầu ao
tôi cầm một kiếp đời đau
tặng em
những kiếp nghìn sau
não nề
mùa đông bất chợt
khi chẳng còn nhau mùa thu vẫn thế
cây cũng chẳng còn chiếc lá nào đâu
chiều bỗng buồn thiu mù mờ sương khói
nước xẻ dòng ra chảy vội qua cầu
em có còn ngồi nghe đau tóc rối
gió thả lênh đênh từng sợi tơ mềm ?
ta cũng điếng hồn ngó trời mưa bụi
biết đến tận cùng cái-mất-vô-biên
biết ở lòng nhau ít nhiều chẳng phải
mây của bao giờ vẫn cứ chờ trôi
em đi theo chiều bất ngờ ngoảnh lại
thấy một mùa đông quạnh quẽ bên trời
giả vờ thi sĩ
anh giả vờ anh
thi sĩ
tìm em
đầy lòng mộng mị
người tình cho thơ
người vợ của thơ
gió tốc tiền căn
còn mịt mù cát bụi
kiếp nào không còn trăng lu ?
em hun hút người tình
em muộn màng người vợ
chưa một lần có em
mà thơ anh quặn mình
goá bụa
anh giả vờ anh
cạn đời
không ra thi sĩ !
xin được nghỉ ngơi
nghỉ ngơi thôi, hỡi gã làm thơ gia`
núi đã tàn rồi – kìa, biển cũng cạn
chữ nghĩa một đời, một đời hoạn nạn
cứ nổi chìm hoài theo mỗi câu thơ
hãy nghỉ ngơi thôi, cha mẹ chết rồi
cố xứ gọi về, (bạn bè cũng gọi)
bệnh hoạn bao năm hết còn nhớ rượu
lại nhớ những điều rất đỗi không nên
yêu ta một thời em vẫn là em
áo một thời bay, tóc một thời chảy
là mây là sông chưa từng ở lại
(ta vẫn một đời chỉ đứng ngó theo)
nghỉ ngơi được rồi hỡi gã làm thơ
đĩa dầu đã hao đêm còn gió nổi
kiếm một chỗ nằm nghe mình hối lỗi
về một chữ tình đáng lẽ không nên….
hoàng lộc