Hư ảo em cuối cuộc kiếm tìm – Nguyễn Ngọc Hưng

VTH – Nói đến Nguyễn Ngọc Hưng, bạn đọc cả nước đều đã biết và cảm phục về một tài thơ có số phận nghiệt ngã tận cùng đau buồn khi anh bị bệnh hiểm nghèo từ thời thanh xuân và mất đi chỗ dựa cuối cùng là người mẹ thân thương, phải sống trong sự đùm bọc của gia đình người bạn học. Nhưng vuthanhhoa.net muốn bạn đọc gặp Nguyễn Ngọc Hưng ở một góc nhìn khác. Đó là một người đàn ông tràn trề sức sống và tình yêu, một người bình thản đón nhận những thử thách của số phận và mỉm cười sòng phẳng trước Thơ… Vậy bạn hãy đọc chùm thơ trích trong tập thơ mới của Nguyễn Ngọc Hưng vừa gửi vuthanhhoa.net, tập thơ “Bài ca con dế lửa”:

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng trong ngày ra mắt Tập Thơ  BÀI CA CON DẾ LỬA
  • Vài nét về nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng:

Sinh năm: 1960
Quê quán: Hành Thịnh, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi
Tốt nghiệp ĐHSP Quy Nhơn khóa 2 (1979 – 1983)
Bị bệnh từ năm 1983
Thường trú: Hiện đang sống ở Thị trấn Chợ Chùa, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi với bạn bè thời phổ thông trung học

Số điện thoại: 055.3861.312
Email: nguyenngochung204@gmail.com

  • Những thông tin liên quan:

Tác phẩm: 6 tập thơ tình, 7 tập thơ thiếu nhi.
Giải thưởng: Tặng thưởng Văn học cho thiếu nhi- Hội Nhà Văn Việt Nam, 1994; Huy chương “Vì sự nghiệp Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam”, 2004
và một vài giải thưởng về thơ khác.

GỌI HỒN

Con đã giương hết cỡ mọi ăng-ten
Mong tìm một tín hiệu nhỏ nhoi phát ra từ cõi mẹ
Một ngày
Ba tháng
Hai mươi năm có lẻ
Trắng trời mây trắng một trời mây

Sống khôn thác thiêng, lạy mẹ về đây…
Lời khấn ngây ngô như những đứa trẻ lạc rừng đêm mất tích
Rơi vào hố sâu tuyệt cùng u tịch
Một ngày
Ba tháng
Hai mươi năm
Thăm thẳm thằm thăm
Vẫn không một bóng tăm nào

Mẹ ơi, nước mắt tuôn trào
Thành suối
Thành sông
Thành mênh mông biển cả
Thành những câu thơ tan băng mềm đá
Hai mươi năm
Ba tháng
Một ngày
Rung động cả mười phương ba cõi
Vía hồn người vẫn không một mảy may?

Với cõi này con đã trắng tay
Trắng tay – khổ
Trắng tay – buồn
Nhưng trắng tay chưa hẳn là lửa tắt
Hút bóng mẹ, con suốt đời nhợt mặt
Suốt đời ẽo uột, tả tơi
Như cây xanh thiếu ánh mặt trời…

Con chữ giăng tơ tơ chữ rối bời
Thả hương khói gió ngang mày quăng quật
Lạnh cả trời tiếng gọi rơi xuống đất
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Người ở chốn nào
Mơ hay thật
Tắc mọi con đường dẫn đến cõi trần sao?

THAO THỨC NGHIÊNG ĐÊM

Thao thức buồn nghiêng đêm cuối năm
Chênh một khoảng trời thương nhớ cũ
Em như quả chín trái mùa
Tôi là hạt xanh lỡ vụ
Ngọn gió nào thổi lệch lời xuân?

Ngọn gió nào lách nửa bàn chân
Dẫn dụ hương em về hướng khác
Tôi vẫn xanh
Xanh như mắt chiều lưu lạc
Nhìn đâu cũng tím rịm chân trời…

Chậm nửa bàn chân
Ngỡ chỉ trễ một thời
Nào ai hay một đời khóc muộn
Hạnh phúc thơm lên
Nỗi đau nảy mầm xanh xuống
Mặt tháng ngày cỏ mọc lặng im

Hư ảo em cuối cuộc kiếm tìm
Lại bắt đầu trong tôi rõ nét
Thao thức nghiêng đêm
Lẻ loi một vì sao xẹt
Chút sáng thầm
Có đến được tay em?

NGÀY KHÔNG CÓ MẶT TRỜI

Ngày không có mặt trời cả thế gian hoa lá ỉu xìu
Nhưng buồn nhất có lẽ là mặt trăng nữ thần của yêu thương hiền dịu
Thiếu vắng nụ cười anh thân thương rạng chiếu
Gương mặt em có mai một vẻ rằm

Chúng mình đã đi quá xa để trở lại sâu đằm
Đã tiến quá gần đến ranh giới của sinh sôi hủy diệt
Tưởng cái gì cũng biết mà thực ra chẳng có cái gì ta thực biết
Ngày không có mặt trời nỗi nhớ mất hình dung

Trưa nay một mình nhơi một đĩa sung(*)
Chợt nghĩ lan man chẳng biết em còn đau dạ dày không nhỉ
Ngày không có mặt trời đến một giọt sáng thôi cũng trở thành của quý
Trông đợi gì đâu vô vọng chín phương đời

Kinh Thánh còn ghi thế giới khởi Lời
Ngày không có mặt trời mọi sự vẫn không ngừng trôi chảy
Bất tận cuộn dòng âm thanh màu sắc hương thơm đổ vào cốc nhân sinh lúc âm ỉ lụi tàn lúc hân hoan bùng cháy
Không quyền năng nào ngăn cản nổi thác thơ xanh

Ngày không có mặt trời em vẫn sáng trong anh
Ơi ánh trăng mềm mại dịu dàng hơn tất thảy lời ru trần thế
Dù lấp ló đầu non hay thập thò cuối bể
Vẫn là nhan sắc bất khả tư nghì kia chiếm trọn trái tim này!
__________

(*) Theo kinh nghiệm dân gian quả sung, quả vã có tác dụng chữa bệnh dạ dày.

VALENTINE CHIỀU TRẮNG

Hoa rất hồng, sô-cô-la rất nâu
Sao văn vắt mắt em xanh bình lặng
Ươm nắng vàng tơ trổ bạc mái đầu
Ngân nghìn sợi Va-len-tin màu trắng

Tôi đã đụng nhiều hạt mưa gieo thẳng
Không ít lần chạm cánh gió bay nghiêng
Từng trải ngược xuôi nếm mùi cay mặn
Để chiều nay môi đắng ngậm mã tiền

Vẫn đấy thôi, rất đẹp rất ngoan hiền
Dáng nai nhỏ nhẩn nha từng bước nhỏ
Hơn lúc nào tôi ước tôi là cỏ
Thật êm thật mềm đỡ guốc chân em

Vẫn đấy thôi, hình với bóng Lọ Lem
Chỉ nồng nhiệt dấu xưa không còn nữa
Em hờ hững như gió suông ngoài cửa
Mặc lòng tôi bao độ lửa bập bùng

Va-len-tin đã rơi đến giọt cùng
Còn sót lại mũi gai hồng nhọn sắc
Xớt qua tim một tiếng cười mê hoặc
Ngọt như là không thể ngọt gì hơn!

MIỆNG BÌNH VÔI

Đã mai vàng đã cúc vàng
Đã lênh loang cải hoa tràn bãi xưa
Xuân về em sắp về chưa
Qua chiều qua sớm qua trưa tôi chờ…

Lơ ngơ bắp cũng trổ cờ
Dại rùm lau cũng phất phơ bông rồi
Lục bình tím ngẩn ngơ trôi
Đò neo bến cũ tôi ngồi đợi em

Kệ bầy con nít bu xem
Mặc ai chỉ trỏ tiếng gièm tiếng pha
Nhớ nhau cháy ruột gan mà
‘‘Nghiêng nghiêng’’ một chút cũng là tự nhiên

Qua tháng chạp…Qua tháng giêng
Về đâu, ơi lúm đồng tiền của tôi
Tàn xuân vãn hội lâu rồi
Lá trầu để miệng bình vôi há hoài ?

ĐỐI DIỆN VỚI BỨC TƯỜNG

Chẳng biết đã bao lâu rồi nữa
Tôi úp mặt vô tường
Xóay cái nhìn vô sắc vô hương
Vô cảm vô hồn
Vô mục đích

Bi kịch
Hay hài kịch?

Không phải thầy tu diện bích
Không là sám hối tội nhân
Không rêu mốc ăn năn không thạch sùng ân hận
Bức tường trắng tinh đâu có thứ chi cần

Bi kịch
Không tiếng khóc

Hài kịch
Không tiếng cười

Đồng cảm với mênh mang nỗi người
Lặng im mặt trời lặn mọc

Sóng điện nào xoáy mũi khoan qua óc
Xuyên thủng không gian ba chiều nhiễu nhương
Phía bên kia bức tường
Nhô ra
Một đôi mắt

Chong về

Thăm thẳm cố hương…

Nguyễn Ngọc Hưng

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu