mở cánh cửa vui
gặp đại dương buồn
con tàu không hẹn hò bến cảng
thiếu một cái tên
thừa bao nỗi nhớ
anh gửi gì vào hai mươi mùa thu
lá vàng rơi
rơi
và rơi
nắng rớt trên vai nghiêng chiều mưa cũ
em gọi mơ về mắt ngủ
kỉ niệm đan ngón tay mềm
phố lạ in bao dấu quen
biết sao cho quên… nhớ
phía thu còn dang dở
hoàng hôn đẫm mắt heo may…
biết sao cho quên… nhớ
phía thu còn dang dở
hoàng hôn đẫm mắt heo may…
7.8.2011
Vũ Thanh Hoa
“Thiếu một cái tên
Thừa bao nỗi nhớ ”
Ngôn ngữ dản dị.Ý sâu xa.Thơ đạt đến độ giản dị thật không dễ dàng gì.Thơ trên thi đàn hiện nay, một số tác giả cứ thích diễn đạt sao cho mới lạ với cách nói khác người, cầu kỳ, khó hiểu.Có thế mới gọi là thơ chăng?Cách tân chăng ? Đổi mới chăng ? Hiện đại chăng ?