Hoài nghi – Vũ Thanh Hoa

HOÀI NGHI

Truyện ngắn

Nàng là ca sĩ trẻ đẹp, nổi tiếng, thần tượng của bao đấng nam nhi. Chẳng hiểu thế nào nàng lại theo anh về sống ở một căn phòng trọ giản dị của một chàng sinh viên Công nghệ thông tin mới ra trường, công việc luôn thất thường. Anh hay hỏi đi hỏi lại nàng điều này thì nàng trả lời có một câu giống nhau: “ Em cũng không biết tại sao, chỉ biết là em yêu anh thôi mà.”

203

Anh cho là có điều gì nàng còn giấu anh, chưa tiện nói ra vì sợ anh tổn thương. Mỗi lần nàng lên sân khấu, sân khấu lại sáng bừng, khi nàng cất tiếng hát với giọng thánh thót trong trẻo, biết bao trái tim thổn thức. Anh lặng lẽ nhìn dòng người hâm mộ ùa lên sân khấu tặng hoa, chứng kiến biết bao nhiêu kẻ chầu chực dưới mưa để tặng quà, để xin chữ ký, thậm chí chỉ để được nhìn thấy nàng từ xa… Có lần ông bà già bán nước trước cổng nhà hát nhìn anh đầy hoài nghi rồi hỏi:

– Anh là thế nào với cô ấy?

Lúng túng một chút, anh trả lời:

– Cháu là xe ôm của cô ấy.

Thấy ông già bán nước hơi ngỡ ngàng, bà vợ tỏ ra hiểu chuyện hơn, giải thích:

– Bây giờ ca sĩ họ không thích đi ôtô nữa, đi xe ôm cho đỡ tắc đường.

Bỗng dưng anh thấy có cảm giác đau nhói. Tại sao mình không dám nhận mình là bạn trai của nàng chứ, vì sự thực mình là bạn trai của nàng cơ mà? Nhưng cứ nhớ đến ánh mắt hoài nghi của ông bà bán nước dõi theo mình mấy ngày qua, anh lại nghĩ nói vậy có lẽ hợp lý hơn.

Nàng về. Khuôn mặt son phấn đã phai nhòe, nhưng bất kể thế nào thì nàng vẫn xinh đẹp, quyến rũ. Sau khi gỡ đôi mi giả, tẩy trang, nàng lại tươi mới như một cô bé học trò. Nàng ôm choàng lấy anh từ phía sau, vừa giống mẹ vừa giống con gái, rồi cuộn tròn lại giống con mèo. Rất hiếm khi nàng cáu giận, khi nào cũng nhỏ nhẹ dịu dàng. Điều này cũng khiến anh thắc mắc. Thường khi người ta phải cười, phải vui vẻ để luôn giữ hình ảnh đẹp trước công chúng đến kiệt sức bên ngoài, về nhà họ phải mệt mỏi, bực bội, cáu kỉnh… còn cứ tươi roi rói thế kia, chắc là có vấn đề. Anh tắt đèn, họ hòa vào nhau  khao khát, nồng nàn, đắm đuối như thường lệ.

Anh nằm im chờ cho đến lúc nghe thấy hơi thở nàng đều đều, mái tóc óng ả xõa trên gối, đôi mi cong cong khẽ rung rung trong giấc mơ, anh gỡ thật khẽ bàn tay nhỏ nhắn của nảng đang choàng trên cổ, nhẹ nhàng đắp ngay ngắn chăn lên thân thể ngọc ngà, đứng im một lúc để chắc chắn nàng đã ngủ say rồi anh rón rén mở cái túi nàng vẫn mang theo bên mình, tìm chiếc điện thoại nhỏ xinh, dò một loạt các tin nhắn, các cuộc gọi gần đây. Chao ôi, tin nhắn chật kín “hộp thư đến”, chẳng ngạc nhiên với một ngôi sao ca nhạc như nàng. Nàng chỉ đáp lễ một vài người quen mà anh cũng biết họ. Còn các cuộc gọi thì hầu như không thấy nàng trả lời nếu là số điện thoại lạ. Có lẽ nàng quá bận, có lẽ đó là những fan hâm mộ bình thường nàng không thể đáp ứng hết được sự quan tâm của họ. Anh thở phào, cất rất nhanh điện thoại vào chỗ cũ, lên giường nằm. Nhưng vẫn không sao ngủ được. Anh lại khẽ khàng ngồi dậy, tự nhủ: Phải tìm cho ra mọi nguyên nhân bấy lâu vẫn chất chứa trong lòng.

Nàng thì vẫn ngủ ngon lành và tin cậy. Anh lại rón rén xuống giường, nhè nhẹ cầm cái laptop của nàng trên bàn phấn, nhón chân, mở cửa đi xuống bếp… Chẳng khó gì với một chàng kỹ sư công nghệ thông tin để mở tung các password của nàng. Khi toàn bộ Email của nàng hiện ra, anh bỗng thoáng chút bối rối: “Mình đang làm gì thế nhỉ?” Nhưng rồi anh lại tự biện hộ: “Mình chỉ muốn biết sự thật thôi, mình làm tất cả chỉ để biết sự thật.” Và anh còn tự hứa: Sự thật có chua xót thế nào, mình vẫn yêu nàng, mình thề!  Trời, một ngày nàng nhận đến cả trăm lá thư của người hâm mộ! Anh lướt nhanh qua các thư có nội dung về công việc và “điểm danh” những lá thư có nội dung riêng tư: Đây là thư của đại gia địa ốc, đây là thư của đại gia chứng khoán, kia là thư của ông chủ khách sạn 5 sao, kia là thư của tay nhạc sĩ trẻ nổi tiếng… Thôi thì đủ kiểu tán tỉnh. Người muốn mời nàng đi một chuyến biểu diễn ở nước ngoài, người  ngỏ ý muốn tặng nàng món quà xa xỉ, người gợi ý lăng xê tên tuổi nàng, thậm chí có những bức thư còn đề cập đến anh với sự khiêu khích đến mức xúc phạm như: Không hiểu sao nàng lại yêu anh, chọn anh làm bạn trai…

Anh thấy tay mình run run vì cơn ghen đang dâng  nhanh như thủy triều lên. Anh thấy nàng trả lời rất cẩn thận từng thư một. À ra thế. Điện thoại chỉ là vỏ bọc, vì nó dễ phát hiện. Họ liên hệ qua Email, qua tin nhắn trên mạng xã hội mới kín đáo, mới an toàn. Vẫn chưa hết run rẩy, anh mở từng lá thư trả lời của nàng, mở đến mấy chục cái rồi gần trăm cái, anh thấy thư trả lời của nàng hầu như chỉ copy lại từ một bản gốc, thay đổi một chút về tên gọi cho người gửi và những chi tiết nhỏ thích hợp. Lá thư ấy viết rằng: “Cám ơn anh… đã dành cho tôi sự quan tâm quý giá. Hiện tại tôi đang rất bận với những hợp đồng đã ký kết, tôi sẽ suy nghĩ kỹ trước lời đề nghị của anh và sẽ lên kế hoạch hợp tác. Khi nào sắp xếp được tôi sẽ thưa lại với anh. Bạn trai tôi hiện giờ là một người tuyệt vời nhất mà tôi đã gặp được. Anh ấy yêu tôi chân thành, giản dị và đặc biệt luôn tin tưởng và trân trọng tôi, tôi yêu anh ấy và thấy bình yên.”

Đọc đến lá thư thứ 180, mắt anh bỗng nhòe đi. Anh tắt máy, rón rén như một tên trộm chính hiệu, đem đặt lại chỗ cũ. Anh cởi áo ra, định chui vào chăn nằm cạnh nàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng khi cúi xuống ngắm khuôn mặt dịu hiền, làn môi chúm chím lúc nào cũng như sắp mỉm cười thân thương, anh bỗng thấy cảm giác gì đó rất khác. Anh dừng lại, đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, anh nhận thấy những ngón tay mình vẫn đang run rẩy. Lạ nhỉ? Mình còn ghen hay sao? Rồi anh nhận ra là không phải. Anh đến bên cửa khoác lên mình chiếc áo vest kẻ sọc, lại rón rén mở cửa rồi cẩn thận khóa hai vòng xoay.

Đường phố ban đêm lạnh và vắng. Anh dừng lại dưới chiếc đèn đường đang tỏa ra ánh sáng trắng, mờ ảo một góc phố, suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho nàng bằng điện thoại: “Anh rất yêu em nhưng anh nhận ra mình không xứng đáng với em. Anh đi và sẽ trở lại khi không còn thấy xấu hổ với tình yêu em đã dành cho anh. Xin em tha thứ.”

4.2.2014
Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu