VTH – Mở E-mail, nhận được hai bài thơ của nhà thơ Hoàng Quý, một bài còn nóng hổi, VTH hân hạnh đuợc biết rằng tác giả “vừa viết xong lúc quá nửa đêm 29/11/2012”. Vuthanhhoa.net chia sẻ cùng bạn yêu thơ:
>> Trong hoa kia có run rảy máu hồng – Hoàng Quý
Chiêm bao xanh
Đã đi qua trăm sông
Và cũng chừng ấy suối
Biển vẫy sóng mơ hồ
Gọi lá buồm nhỏ bé
Thời gian như bước ngựa
Phi trong miền chiêm bao
Trăng chưa tròn mộng mị
Đã vấp ngày xanh rêu
Ngoảnh lại bến thương hồ
Sương thoa màu phấn cũ
Bao nhiêu lời ái ân
Vướng vào chiều tan chợ…
09/8/2011
Hạc trắng bay
Hạc đã bay
Hạc trắng đã bay
Sương nhiễu mộng ngày tê tái đã
Đất nghi ngợi dăm tàn khô rớt rụng
Hạc đã bay, và
Trắng đã bay…
Có mùa ta trong mùa em đâu đây
Thơ thới lắm và nhiều đoan trang lắm
Ta đã nói thầm thì bao chuyện lớn lao
Và thầm nói cả những điều câm lặng
Chúng ta sống chưa một lần toan tính
Đã yêu tin điều chưa rõ trên đời
Đã tưởng máu vào hoa mãi thắm
Ta yêu người
Rồi, ta yêu nhau
Ta gặt giữ ngày leo lẻo mắt
Nghĩ sắc vàng chỉ hớn hở vàng thôi
Thèm lĩnh xướng câu thơ chớp cháy
Và si mê rung hái sao trời
Và như thế
Một ban mai nhức nhối
Tiếng hạc kêu se nhói gọi bầy
Tiếng hạc kêu thất thanh oan trái
Chim giã từ bay lên muôn mây…
Còn ai không
Chông chênh hư vô
Tay chai trơ
Ve vuốt mãi những mùa màng xơ xước
Còn ai không
Hay chỉ em và ta
Mê hồ nói rằng chim đi mãi !…
29/11/2012
Hoàng Quý
Liêu trai, rất liêu trai. Hay quá! Câu chữ cứ rung lên!
Thơ rất, rất hay! Thơ đầy tâm trạng mà trong trẻoquá.
Cám ơn web giới thiệu thơ hay!
Lại thêm một bài thơ hay và mới tinh của Hoàng Quý. Thú thật, cả tuần qua từ vuthanhhoa.net tôi được thưởng thức những bài thơ tuyệt vời của Hoàng Quý mà chưa bao giờ có dịp biết tới trước đó. Có khi như thế mới thú, mới bất ngờ. Tôi yêu thơ nhưng nản với thơ Việt quá. Do đó. khi được bạn văn giới thiệu, tôi nghi hoặc. Giờ thì tâm phục khẩu phục.
Đọc những com trong các trang nữ sĩ giới thiệu thơ Hoàng Quý, tôi từ thích thú đến ngạc nhiên. Thì ra, thơ hay, thơ tuyệt hay vẫn âm thầm đâu đó. tôi nói âm thầm vì thời chữ loạn đang hoành hành, còn được lăng xê, được ngợi ca không đỏ mặt.
“Hạc trắng bay” hay day dứt mà trong vắt. Nó không bẻ dòng, nó không lòe chữ ngạo chữ, nó không cần tiền hay hậu hiện đại hiện đóm. Thi điệu, nhạc tính, thi ảnh, tứ (tư tưởng) cùng hòa điệu bởi bút lực của một thi tài tâm trong, khác hẳn các thứ thơ rườm trò quanh nó. Vẫn chỉ là tân – cổ điển mà cứ thấy mới không giải thích cặn kẽ được. Không gian lịch sử, đời sống, vui buồn đi vào thơ tự nhiên, gợi nghĩ không bợn sạn, rất thơ. Nhà thơ với kỹ thuật tuyệt luân thay đổi thế bốn câu thành bảy câu trong khổ kết làm bài thơ găm chặt vào lòng bạn đọc một cảm xúc thực khó tả. Tôi quá thích câu cài “tay chai trơ” phá điệu để dẫn tới ” Ve vuốt mãi những mùa màng xơ xước/ Còn ai không/ Hay chỉ em và ta/ Mê hồ nói rằng chim đi mãi !…” Phải lực bút bậc chân tài mới phá cách tạo ra nhịp bất thường mà vẫn hài hòa giỏi như thế. Toàn bài thơ bỗng lan xa, găm vào ta sức nặng từng đoạn, từng câu, từng ý…
Có hai chữ mới góp phong nhiêu cho từ vựng tiếng Việt : “se nhói” và “Mê hồ”. Tài quá!
Thốt nhớ những câu thơ Bắng Việt lâu lắc lắm rồi: “Ta cứ lên cao cao mãi đến bao giờ/ Ồ bất chợt nhỡ chúng mình biến mất/ Mây gần quá tưởng chừng không có thật/ Sương mơ màng nhưng chửa tới tầm tay”. Một Hoàng Quý không còn những duy mĩ chung chung điệu đà của vài thi sĩ trước anh. Anh, của hôm nay với thể loại thơ trữ tình – thế sự đầy ắp tâm trạng thời đại, vạm vỡ mà thanh khiết, day dứt mà vẫn lịch duyệt, dữ dội mà thanh trong, không dửng dưng, không kiêu bạc. Hoàng Quý đã góp công làm mới thi điệu tân – cổ điển bằng một tư duy khác hẳn.
Tôi cho rằng thơ thơ hay không không nhất thiết phụ thuộc vào những lý thuyết cũ, mới nhàm chán mà từng trào lưu sáng tác người ta cổ súy nhiều khi quá đáng. Đọc các chùm thơ, các bài thơ của nhà thơ Hoàng Quý mà web giới thiệu chứng minh cái quan thiết là trong anh có gì hay rỗng ruột. Thơ Hoàng Quý hay và tôi nghĩ có thể có nhiều bài vượt thời gian chứng minh tiếng thơ tài năng với vốn sống đầy ắp.
Tôi đã dừng lại ở bài thơ “Hạc trắng bay” này khá lâu. Một bài thơ không dễ đọc.Giờ thì mọi thứ đã hiện rõ. Đúng là chúng ta đang mất đi những điều quý nhất, trong sáng nhất, trắng nhất, leo lẻo mắt nhất. Không ai có thể hờ hững được nữa. Còn ai không/Chông chênh hư vô. Ta đã tin, một thời tin, cả những điều chưa rõ ràng. Ta đã yêu, một thời yêu, không hề toan tính. Đúng thế, đã từng có một thời rất đẹp. Giờ thì dù có nói thế nào đi nữa cũng không thể trở lại cái “mùa ta trong mùa em” ấy nữa. “Chim đi mãi…”
Nỗi đau này quá lớn và không phải riêng ai.
Cảm ơn nhà thơ Hoàng Quý và nhà thơ Vũ Thanh Hoa.
nxt.
Tôi đọc thơ Hoàng Quý cũng thường phải đọc đi đọc lại vì thơ ông hầu hết các bài rất kén bạn đọc. Thơ ông dưới chữ là môt tầng, thậm chí nhiều tầng chữ. “Hạc đã bay” cũng vậy. Đúng như Nguyễn Xuân Thủy nói là không dễ đọc. “Hạc đã bay, và/ Trắng đã bay”- khi “cuộc hôn nhân bị đánh tráo” thì giọt trắng cuối cùng cũng cùng “chim đi mãi”.
Lại là một bài thơ không chỉ rất hay. “Hạc trắng bay” như một sự tiếp nối một cách hệ thống những nghĩ suy của ông trước những suy đồi.
Xin cám ơn nhà thơ đã nói thay cho bao nỗi người !
“Hạc trắng bay”, bài thơ hay, thật hay, hay kì lạ. Nghệ thuật thật cao cường!
Thơ Hoàng Quý truyền đi thông điệp về lòng yêu Tổ quốc, nhân dân, sự vị tha và lòng trung thực. Còn hơn thế, từ thơ, tôi học được bài học không dung thứ sự giả dối.
Cám ơn nhà thơ Vũ Thanh Hoa đã giới thiệu nhiều bài thơ tuyệt vời của nhà thơ Hoàng Quý!
Với “Hạc trắng bay”, ông đã nói minh trí về sự thật không thể mãi tô son. Và nói bằng một nghệ thuật siêu ngôn ngữ !
Đọc “Hạc trắng bay” bỗng nhớ một bài tứ tuyệt của Hữu Thỉnh: “Giữa hai vùng tối sáng/Thi nhân bước lên cầu/Gió với bao đáng tiếc/Sấp ngửa dạt về đâu’ (Thi nhân – thơ Hữu Thỉnh). Thế mới biết thơ trung thực của Hoàng Quý với thơ viết khéo của Hữu Thỉnh khác nhau nhiều lắm. Lại đọc: “Bất hạnh của buổi sáng/dể lại dấu vết trên cửa sổ/từ đâu đó/vẳng lại những lời bùn/tôi cảm thấy có ai đang bị làm nhục” (Bất hạnh – thơ Hữu Thỉnh). Nhiều quá, không thể trích hết.
Một người quá yêu mình nên có dấu khéo vào chữ khó mà dấu mãi.
Một người tự trọng, có liêm sỉ và tha thiết yêu người mới có thể viết “Hạc trắng bay” !
Thế mới có câu “Lòng ngay chữ cũng thẳng ngay/Tài dù khéo rớt có ngày tênh hênh” bạn Thanh Lê ạ ! Thì ra bạn đã đọc “Thương lượng với thời gian”. Thương lượng, giỏi và khéo quá!
Đã có một thời vạn triệu người đã hiến thân vì Độc lập Tự do. Đã có những tháng ngày ta biết yêu thương nhau và hy vọng khi tạnh đạn nổ bom rơi đất nước sẽ chỉ còn nụ cười, chỉ còn niềm yêu, chỉ còn tiếng hát. Đã có những ngày…
Tôi đọc thơ anh, và buồn, và chua xót. “Hạc đã bay, và/Trắng đã bay…” Nhưng, anh đúng. Cái “mùa ta trong mùa em” từng “Thơ thới lắm và nhiều đoan trang lắm” thực không còn nữa. Cuộc hôn nhân bịt mắt đã chấm dứt. Ta cả tin nhiều quá, tin không nghĩ suy cả những điều tín mơ hồ. Hạc đã bay. Hạc phải bay. Và chút trắng cuối cũng theo đi, sẽ đi mãi…
Xin cám ơn nhà thơ !
Tôi thẫn thờ khi đọc thơ anh. Tôi đã thấu lương năng xơ xác quá. Tôi đã thấy cánh đồng ta đã đến đã gieo trồng và vun quén đau vết chân người dẫm đạp và dày xéo lên nhau trong “Tự khúc” anh. Tôi đã thấm “Buổi sáng ra vườn nghe mưa ký ức” hoa cúc kia chả thể vàng được nữa . Tôi muốn khóc khi những hy vọng mong manh, hy vọng cuối cùng đã là “Những – hy – vọng – rưng – rưng – xác – lá/Chết – tưng – bừng – như – máu – hôm – qua” trong đêm anh nghe gió. Và Hạc đã bay, mang theo chấm trắng cuối cùng, chấm trắng thánh thần như một sự phải thế.
Cám ơn anh!
Cám ơn nữ sĩ – người biên tập tinh tường đã nhìn thấu và giới thiệu những bài thơ của anh, một tài nhân xứng hai chữ CON NGƯỜi !
Trước hết tôi chúc mừng tác giả “Trong em có người đàn bà khác” đã hoàn thành tập thơ mới “Lời cầu hôn đêm qua”! Tôi vẫn vào web của nữ sĩ mỗi khi rảnh rỗi.
Đọc “Hạc trắng bay” của Hoàng thi sĩ đã mấy ngày trước, cứ muốn nói một điều gì đấy. Càng đọc thơ ông, chợt hiểu ra rằng, nhà thơ chỉ có thể được nhớ khi họ nói được và dám nói cho vui buồn của số đông. Hình như thi nhân không quan tâm đến những cách tân thơ đang rộ mùa. Hình như ông chỉ chú trọng và đặt ra cho mình trách nhiệm phải kí thác những gì mà năm tháng ông nếm trải đã chín trong chiêm ngiệm, đã thấu rõ. Đọc tất cả những bài thơ của ông được nữ thi sĩ Vũ Thanh Hoa giới thiệu, tôi tin vào phỏng đoán của mình. Nếu “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc” là tình yêu và niềm kiêu hãnh của ông với Nhân dân, Tổ quốc, thì “Viết ở Loa Thành” là lời nhắc nhở không bao giờ cũ nếu lịch sử bị rẻ rúng, bị lãng quên. Còn “Đêm nghe gió qua vườn” và “Hạc trắng bay” là giọt nước cuối làm tràn li, và cũng là lời cảnh báo sự chia tay tất yếu trước những che đậy phấn son phủ nhợt nhạt và vụng về trên khuôn mặt giả trá, khuôn mặt đã biến hình, khuôn mặt của tội vong nhân.
Chỉ ông và rất ít những nhà văn, nhà thơ đương đại dám nói và làm được điều ấy!
Đọc hết các chùm thơ của nhà thơ thích quá. Thơ hay quá. Nhiều bài hay dữ dội.
Xin gửi lời cám ơn của một người yêu thơ!
tôi ko là thi sỹ bất ngờ thấy tâp thơ Giả Trang của anh Hoàng Quý. đọc thơ anh tôi học đc nhiều điều mới lạ. cám ơn anh đã cho tôi thêm hiểu thơ hơn. Nhất là tôi biết gia đình tôi mới có mối liên hệ với gia đình anhmong anh cho tôi đc liên lạc. Nếu anh cho phép thật là một vinh hạnh với gia ssinhf tôi. Kính mong hồi âm của anh
Hoàng Tư Khánh