H.MAN: Chiều chầm chậm đến phân vân

VTH – Tôi gặp nhà thơ H.MAN khi anh cùng đoàn các văn nghệ sĩ Đà Nẵng ghé thăm Vũng Tàu. Trong lúc mọi người cười nói và đàn hát, anh chỉ mỉm cười quan sát và khá kiệm lời. Sau đó tôi qua Facebook đọc thơ H.MAN, thơ anh cũng lặng lẽ, không quá dài dòng, dàn trải mà đầy cảm xúc sâu lắng, đôi khi day dứt, hoài niệm… Có lần tôi cảm nhận sau khi đọc thơ anh: “Em qua Facebook đọc thơ anh là lạc luôn, không biết đường về nhà nữa!”
Mời bạn đọc chùm thơ H.MAN cùng vuthanhhoa.com:

Nhà thơ H.MAN
  • H.MAN Tên thật là Phạm văn Mận
    Sinh năm 1954
    Làm thơ từ năm 1972
    Đã cộng tác với các báo, Tạp chí, Tuyển tập Trung ương và địa phương
    Đã in:
    1- Tạ ơn người (thơ) NXB văn học
    2- Mưa mùa bất chợt (thơ) NXB văn học
    3- Ba lăm bài lục bát (thơ) NXB văn học
    4- Những mảnh tình rời (thơ) NXB văn học
    5- Trong miệt mài tôi quên (thơ)NXB văn học
    6- Vàng phai một thuở (thơ)NXB văn học
    7- Trong mênh Mông gió cát (thơ) NXB văn học
    Đang in :
    1- Lục bát bay vòng (thơ) NXB văn học
    2- Dẫn dụ đêm (thơ) NXB văn học
    Hiện là :
    – Trưởng V/P Đại diện NXB văn học tại Đà Nẵng và các tỉnh Miền Trung -Tây nguyên
    – Hội viên Hội nhà văn T/p Đà Nẵng

PHIẾN BUỒN CHO TUỔI
Chiều hôm qua con Dế chết sau vườn
Mùa đưa tiễn rơi một cành khô gãy
Dòng sông mỏi ôm bãi bờ lau sậy
Cứ chậm nguồn qua mấy bận mù sương

Căn phòng nhỏ nỗi buồn như chật chỗ
Vòng tay ôm thương tích buổi chia lìa
Con chim cũ bỏ xa cành nhánh cũ
Tiếng rạc gầy xao xác phía bờ kia

Còn một khoảng trời xanh mảu kỷ niệm
Kiễng chân cao vói bắt được bao lần
Tay níu chặt rồi tay buông vội vã
Để cho chiều chầm chậm đến phân vân

Không còn tiếng nỉ non ngoài bậu cửa
Vành khăn sô ai quấn vội chân ngày
Anh thở khói lên lối mòn tưởng tiếc
Mắt trông vời
hiu hắt tuổi thơ bay …

 

HOA TÍM

Anh ra bến sông ngó Lục bình trôi
Nắng bỏng rát mà hoa thì nở tím
Những đóa hoa dập duềnh trong kỷ niệm
Mắt em chừng tím buồn hơn xưa …?

Bao lâu rồi vắng bóng đò đưa
Mà bến nước hoang tàn đến vậy
Nhớ mảng đêm trầm xui con cá quẫy
Rất vô tình làm vỡ ánh trăng khuya

Có con chim gì kêu phía bờ kia
Chiều mông quạnh gọi ai mà rạc giọng
Bỗng nghe mình dạt xô muôn sóng
Cứ gầm gào đâu đó phía trời xa

Anh ra bến sông đa cảm nhìn hoa
Tím làm chi giữa chiều mắc cạn
Tím làm chi góc trời quên lãng
Mà tím buồn tím buốt lòng xưa …?

 

KHI TRỜI CHUYỂN GIÔNG

Em ơi! trời xuống giông rồi
Gió đưa xác lá vàng trôi xuống ngày
Nghe chừng kỷ niệm xa bay
Vườn chiêm bao đã in dày dấu chim

Ngu ngơ để bóng mơ chìm
Rồi xao xác nhớ
rồi im lắng chờ
Rồi như đá cuội trơ vơ
bên con đường cũ đợi giờ rêu xanh

Bao năm vá mộng chẳng thành
Mà thương chiếc lá thầm xanh cuối mùa
Nắng run bên cổng gió lùa
Đã vàng hoe chút tình hoài nổi trôi

Em ơi! trời xuống giông rồi
Một vuông sân với một tôi
bão bùng …

PHỐ NGƯỜI

Em bỏ anh bơ vơ
Chiều phố người rộn rã
Những bàn chân quen, lạ
Cứ giẫm vào nhớ nhung
Anh ngóng phía nghìn trùng
Đường chim ngun ngút bụi
Vòng tay ôm tiếc nuối
Chạm vai ngày chia xa
Ừ ! thì mây của núi
Ừ ! thì suối của sông
Đưa bàn tay níu bóng
Đã trùng trùng mênh mông
Em bỏ anh bơ vơ
Chiều vàng hoe đáy mắt
Con đường câm trước mặt
Biết ai đón, ai chờ…

MƯA ĐÔNG
Lạnh lùng gõ nhịp đầy vơi
Giọt gieo tí tách góc trời mưa Đông
Bão tan
lũ đã nhẹ dòng
Mà nghe bão lũ giữa lòng chưa nguôi
Gởi cho ai nỗi ngậm ngùi
Đong đưa rồi những ngày vui rã mòn
Người về riêng nhận héo hon
Kẻ ôm thương tích cuộn tròn nghiệp đau
Có gì trong cõi đời nhau
Mà như muôn kiếp đã bày nghiệt oan
Mưa đêm
hay giọt mắt tràn
Mà buông buốt nhớ
mà tan nát lòng
Đêm mơ hồ những đục , trong
Em cầm tay mẹ nối vòng tử , sinh
Giọt mưa sũng ướt phận mình
Tay chưa ấm lại
đã tình tội nhau …

LÁ RỤNG PHÍA MỒ CÔI
Bờ môi quên hẳn nụ cười
Từ hôm phố rộng …
chân người vắng hoang
Giấu mình
sau lớp khẩu trang
Anh đang giấu nỗi bàng hoàng nào đây ?
Chiều như giẫy chết cuối ngày
Mắt nhìn nghi ngại cứ đày đọa nhau
Rào ngăn từ phía bên này
Phía kia cổng khép nhuốm màu xa xôi
Lá thầm rụng phía mồ côi
Tình như rụng xuống biển , đồi nhạt phai …

H.MAN

1 comment

  1. Thơ mang nét cổ điển. Nhịp thơ chậm buồn. Ý thơ hay. Thơ lục bát của tác giả rất mượt mà, đem tới người đọc cảm giác nhiều vương vấn,.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu