VTH – Nếu không “chơi Blogs” chắc tôi chẳng có cơ hội được quen biết và gặp gỡ những nhà thơ, nhà văn , nhà báo nổi tiếng và còn được họ tặng tác phẩm. Nhà thơ, nhà báo Văn Công Hùng là một ví dụ. Đọc các bài thơ, các bài viết của anh trên các báo lớn, trong ý nghĩ của tôi, anh là một “nhà báo, nhà thơ” nổi tiếng và…“xa vời”. Nay cùng là Blogger, tôi hân hạnh được anh tặng tập thơ mới “Gõ chiều vào bàn phím”. Đọc xong, tôi muốn chia sẻ với mọi người cảm xúc của mình , một người chưa từng gặp anh và không “cùng thời” với anh.
Đọc tập thơ “Gõ chiều vào bàn phím” của Văn Công Hùng
Đầu tiên là “bìa đẹp”: sang trọng, bí ẩn và…nam tính! Tấm ảnh nhà thơ mỉm cười “lãng tử”. Theo thói quen, tôi lướt nhanh toàn bộ hơn 50 bài thơ và trường ca để “nhập hồn Văn Công Hùng”. Lại bất ngờ. Trong tâm tưởng tôi, phong cách viết báo và các “cảm nhận” trên Blogs của VCH thường “sắc và hóm” nhưng đa phần các bài thơ trong “Gõ chiều vào bàn phím” lại dịu dàng, lãng mạn và đầy tự sự! Bước kế tiếp là tôi tìm “những mảng đề tài “ của “Gõ chiều vào bàn phím”: Bạn bè, gia đình, tình yêu, những hồi ức và ước mơ… Những đề tài gần gũi và gắn bó không thể tách rời với mỗi đời người nhưng nó hiện lên vừa là lạ vừa rất thật qua cách diễn tả của VCH:
“Những nhà thơ mười hai mét vuông
những nhà thơ tập thể
diêu bông ơi lá xanh đành một nhẽ
mê mải tìm chút nắng phía sau mưa…”
(Tự bạch của một thời – VCH)
“Tám mươi tư tuổi đời
năm mươi bảy năm tuổi Đảng
Mẹ đã nuôi chúng con trên phooc ba ga xe đạp
Mẹ quặn lòng nhớ con những ngày sơ tán…”
(Mẹ tám tư tuổi – VCH)
Bất chợt , một VCH dịu dàng, say đắm, mãnh liệt trước tình yêu và kỷ niệm:
“Có thể chỉ một mình thôi bông hoa rong riềng vẫn đỏ
chỉ một mình thôi con sông vẫn hai bờ
chỉ một mình thôi thì em vẫn thế
nhưng thêm một người có khi lại cô đơn…”
( Tự khúc một mình – VCH)
“cũng còn may gặp cánh chim di trú
ngang trời lẻ một tiếng kêu
thèm được rét như thèm yêu thuở ấy
phía hững hờ ta nhặt những ngày xưa”
(Giấc mơ di trú – VCH)
Nhà thơ có vẻ rất mê loài hoa dã quỳ nên tập thơ có đến ba bài “tặng riêng”hoa Dã quỳ và lòai hoa này còn được nhắc rất nhiều trong các bài thơ khác. Có lẽ đây là loài hoa đặc trưng của vùng cao nguyên nơi VCH sống và làm việc.
Tiếp theo, tôi tìm những bài thơ tôi thích, một trong số bài thơ có phong cách “hiện đại, trẻ trung” là “Gõ chiều vào bàn phím” . Có thể tác giả cũng ưng ý bài thơ này nên chọn làm tựa đề cho cả tập thơ chăng?
“ Tôi gõ chiều vào bàn phím
hiện lên em ngơ ngác xa xăm… …
Em ở phía không thể nào tới được
một con sông khóa những nhịp cầu
giá có thể lấp sông bằng nỗi nhớ
một phía bờ sẽ lại hóa dòng sông…”
(Gõ chiều vào bàn phím – VCH)
Hay một vài bài khác cũng rất hiện đại:
“Mùa thiên di
trái cây ửng sớm
tóe vào nhau cái nhìn như cơn khát
ngập ngừng thơm hao nở muộn cuối mùa…”
(Mây trắng – VCH)
“…và phù du
lạc qua miền nắng xế
cái chớp mắt thiên thu nghìn trùng cổ tích
lặng thầm như đá và trôi… »
(Chiều Cao nguyên – VCH)
Bài Trường ca dài gần 20 trang tự sự rất nhiều về cội nguồn, về tình yêu, về mảnh đất Gia Lai anh đang sống với tựa đề “Lời vĩnh cửu” cũng là kết thúc tập thơ.Tác phẩm bao giờ cũng nói lên rất nhiều về tác giả. Đọc xong “Gõ chiều vào bàn phím “, tôi hiểu thêm Văn Công Hùng không chỉ là một Nhà báo sắc sảo, hóm hỉnh, thẳng thắn mà còn là một Nhà thơ rất dịu dàng, tinh tế và nhân hậu.
4.9.2007
Vũ Thanh Hoa