chưa qua hết những khúc ngoặt đường chỉ bàn tay
tên anh thoảng gió
gió đưa em bay xa
gió đưa em đến gần
cửa hạnh phúc khép hờ
bỏ ngỏ
đừng buông tay em
để gió quất em lằn roi vô hình
để tia nắng cuối mùa rạn vỡ
tóc xanh đáy hồ dốc ngược
em xa xót tìm dấu chân anh
hơi ấm một lần có sưởi hết mùa đông
gió a – u lạnh từng viên đá
ngày mai
mình bỗng về xa lạ
ký ức ngắn dài theo những ngón tay
31.1.2012
Vũ Thanh Hoa
Bài thơ hay lắm! Nhẹ như sợi mây qua. Và nồng nàn như nắng nõn. Một nỗi buồn đầy hơi ấm!
Bai thơ em viết thật la hay