Giấc mơ vỡ mặt trời phía đồi cỏ mọc – Đoàn Trọng Hải

VTH – Ám ảnh, bất lực trước cái đẹp, thời gian và sự vĩnh cửu… hình như đấy là sự ám ảnh muôn thuở của mỗi nhả thơ trước trang giấy đời. Đọc chùm thơ  Đoàn Trọng Hải vừa gửi tới vuthanhhoa.net trong tập thơ mới xuất bản của anh – Tập thơ “Cái đẹp và Bất tử” còn nhận ra  nỗ lực đổi mới và mạnh dạn “làm khó mình hơn” của Đoàn Trọng Hải:

>> Anh mường tượng gương mặt mình bằng xúc giác – Đoàn Trọng Hải
>> Em chạm vào anh thánh thiện đàn bà – Đoàn Trọng Hải

Trang bản thảo mất ngủ

Trang bản thảo thổn thức
Lũ gián đã đi hoang
Chúng chán chường kiếp gián bò quẩn quanh góc phòng tối

Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?

Trang bản thảo thổn thức
Bầy kiến gió rủ nhau rong chơi
Chúng ngán ngẫm kiếp kiến gặm đời trên giấy ố

Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?

Trang bản thảo thổn thức
Nghe sẻ nâu ngủ mớ hiên nhà
Rủ rỉ cuộc hành trình bay ra trời rộng

Nơi mắt chim
Không ảo ảnh giấc mơ nhòe hiện thực

Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?

Trang bản thảo thổn thức
Đêm bò lê như ốc sên
Mắt chữ chập chờn

Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?

Phía sau gương mặt

Người phát minh một gương mặt cho chính mình
Phía sau nó,
Người sống, chết, và hồi sinh.
( Octavio Paz )

Anh đem phẩu thuật gương mặt mình
Dao mổ lạnh từng vết cắt
Và sự thật phơi bày tàn khốc
Gương mặt anh cấu trúc phức tạp nhất thế gian

Lắm vệt cơ sắc tố màu đêm
Máu thành luồng phun vọt
Nghe ư ứ tiếng cười tiếng khóc
Nghe âm âm tiếng quỷ tiếng người

Lắm vệt cơ sắc tố hồng tươi
Máu ri rỉ chảy
Nghe ư ứ tiếng la tiếng hát
Nghe âm âm tiếng quỷ tiếng người

Bao nhiêu năm mang gương mặt giữa đời ?
Phía sau nó người sống chết và hồi sinh
Bao nhiêu năm mang gương mặt giữa đời ?
Phía sau nó anh thấy mình là người là quỷ.

Khúc bi ca

Ta độc thoại cùng người hành khất
Khúc bi ca về kiếp mong manh

Chốn nhân gian bàn chân ngóng điều xa vợi
Mắt mở ra nhưng nhức những chân trời

Ngày biết khóc cười từ thuở thôi nôi
Nghe tiếng sơ sinh mang từng tia nắng

Giấc mơ mộng du giữa miền khát vọng
Bay quẩn quanh trên mái hiên đời

Ngày đứng cuối đầu muôn mặt người trôi
Nghe mong manh xanh rì cỏ dại

Mắt nhắm lại đau đáu điều trông thấy
Mỗi phận người một khúc bi ca.

Anh đọc sách từ trang cuối

Anh đọc sách từ trang cuối
những dòng chữ trôi ngược
không gian trống rỗng rợn ngợp

từng trang lật vội
soi giữa vô hình
soi vào quá khứ bỏ quên
soi phía tương lai miền xa lắc
rợn rợn
tiếng mọt sinh tồn cắn hiện tại trên từng trang đời hoen ố

anh và không anh
đồng hiện
những dòng chữ trôi ngược
biện bày cuộc độc thoại trắng

đọc sách từ trang cuối
anh
ngày tuyệt vọng không thức dậy nơi mắt chữ.

Trẻ ngày đã tự để tang

Cơn đau chuyển dạ
Cơn đau màu xám nguyền rủa thời gian
Từng sợi thần kinh rung lên hòa tấu bài ca cái chết

Lũ ngôn từ rong chơi cõi mênh mông quên trở về trên trang giấy
Cô đơn bị bỏ quên
Cô đơn như người đàn bà câm đi một mình trên trái đất

Và anh trẻ ngày đã tự để tang
Cho hình hài đặt tên Sáng tạo.

Giấc mơ vỡ mặt trời phía đồi cỏ mọc
Có con đường khai phá từ những bước chân.

Đoàn Trọng Hải

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu