Chị vẫn soi gương vào mỗi sáng và hơn ai hết, chị nhìn rõ dung nhan của mình. Mỗi khi nhìn, chị thấy sự “chuyển động của thời gian” một cách “vi mô” nhất. Trước tiên là nụ cười, vâng nụ cười kiêu sa thì… cứ nhạt dần. Bởi những niềm vui theo tháng ngày, càng cạn…và chị , với bản lĩnh ngày càng dày hơn, phải cố cười nhiều hơn nên…nụ cười ấy ngày càng nhạt, nhạt lắm! Và… đôi mắt “bồ câu” to tròn, nơi “suối nguồn” xưa kia biết bao kẻ đã “quyên sinh”, mới thể hiện “sự thật trần trụi” nhất: Con ngươi mở to sáng trong và thơ ngây ngày nào cứ theo thời gian hà khắc dần, rồi đến khi chính chủ nhân nhận ra trong bờ mi dày huyền ảo, thơ mộng xa xưa là tia nhìn soi mói, cay nghiệt, và… khó có thể bỏ qua bất cứ sai sót nhỏ của ai! Phía đuôi mắt thì rõ dần những dòng kẻ mờ mờ tàn nhẫn… Chị nhìn sự chuyển động ấy hàng ngày, âm thầm đau đớn nhưng cũng giống con rái cá nhỏ đứng bên bờ, nó… bất lực nhìn con tàu cứ nhổ neo và…dần xa…
Chiều nay chị được hoàn toàn tự do. Đứa con gái đã lên ký túc xá Đại học kết thúc kỳ nghỉ hè, chồng đi công tác Miền Trung. Chị nhìn ráng chiều sắp tắt trên tán cây trước cửa sổ phòng rồi lại soi lần nữa vào cái gương nhỏ xíu của hộp phấn trang điểm. Thân hình tuy đã hơi chảy, nhưng với những trang phục sang trọng, thật khó đoán đúng tuổi của chị. Tô thêm chút son đỏ lên môi, kẻ thêm đường chì viền mắt, chị chợt nhận ra mình còn xinh đẹp và khát khao lắm… Mình làm gì đây? Dạo qua shop thời trang nào ư? Vô vị lắm! Làm tóc ư? Kiểu đầu này của mình đang rất ổn. Thế thì làm gì bây giờ? Mở điện thoại di động, chị đảo qua các số máy và chợt dãy số có hai con 7 cuối làm chị bâng khuâng… Đấy là số máy của Tuấn, tay phó phòng Hành chính, một gã mới 43 tuổi, tức là kém chị tới 4 tuổi nhưng chả bao giờ gọi chị bằng “chị” cả, cứ hay ỡm ờ bao năm nay gọi chị trỏng lỏn là “Hà” và có lần rất “láo”, dám “ao ước” bô bô lên giữa phòng là giá mà lấy được chị Hà, trưởng phòng Tài vụ làm vợ thì sướng cả… kiếp này! Trong cơ quan, ai mà chả biết hắn có cô vợ Giáo viên trẻ và khá xinh !
Chị mỉm cười…nhắm mắt và…liều bấm máy…
– Alô! Hà à? – Giọng nói tỉnh queo và ngọt ngào của Tuấn làm chị vững dạ.
– À…ừ…Tuấn đang… bận à?
– Bận sắp chết được thì người đẹp gọi cũng có mặt liền! Có việc gì không Hà?
– Hơi buồn – Chị đỏ mặt khi thấy mình bỗng thật thà và mong manh như hai mươi tuổi – Tự dưng Hà bấm số của Tuấn, ngại quá…
– Hà đang ở đâu? Tuấn đến nhé !
– Ừ… một quán café ở góc phố…
Chị lặng người vì xúc động. Lâu lắm rồi mới có người đàn ông nói với chị dịu dàng như thế, sẵn sàng như thế mà chả cần hỏi han gì thêm. Chị bỗng nhớ lại cách đây hơn hai mươi năm, khi chị chưa lấy chồng, sao mà nhiều kẻ nhiệt tình, chẳng ngại nắng mưa đón đưa là vậy. Lúc ấy, có tổ chức thi bơi lội, chắc cũng có hẳn một đoàn vận động viên liều mình… sặc nước! Rồi khi chị sinh con, vẻ mượt mà của gái một con đã khiến bao kẻ đứng ngồi chẳng yên… Ôi, ngày xưa…
Tuấn xuất hiện. Trông anh ta trẻ hơn khi mặc bộ quần áo kiểu thể thao . Kéo chiếc ghế mây đối diện, Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống, miệng cười tươi. Chị tự dưng bối rối quá, không biết nói gì. Tuấn vẫn cười:
– Hôm nay Hà lãng mạn thế? Có lý do đặc biệt gì không?
– Thì… buồn mà, nói rồi.
– Sao buồn ? Chia sẻ với Tuấn được không?
– Cả nhà đi vắng , Hà còn có một mình thôi…
Chị lảng tránh ánh mắt của Tuấn. Chết mất nếu anh ta cứ nhìn mình nồng nàn như thế… Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Chị sẽ đi đến đâu… Chị thấy sợ sợ nhưng lại dễ chịu vô cùng. Bóng tối bắt đầu choàng tấm voan sẫm màu trên bầu trời Thành phố… những tán lá cuối thu đong đưa trong tiết trời se lạnh làm lòng người càng thêm xôn xao… Tuấn kéo ghế sát về phía chị, chị thấy trong người nóng ran, trái tim dập dồn … Chị cố gắng trấn tĩnh. Chị nhớ về mình: Trương Thúy Hà – bà Thạc sĩ Kinh tế, Trưởng phòng Tài vụ khả kính và kiêu sa, vợ ông Phó giám đôc công ty Thương mại Thành phố, mẹ của nữ sinh viên năm hai Đại học Luật…Rồi chị lại giật mình: Thôi chết, mình vừa gọi điện thoại cho “giai” khi chồng đi vắng, con đi vắng, rồi mình hẹn “giai” ra quán café vắng vẻ và lãng mạn này… Ôi, mình đã làm gì?
– Sao tự dưng Hà thừ người ra thế? Chủ quán mở bài “Careless whisper” nhé! – Tuấn cắt ngang dòng suy tưởng của chị.
“I feel so unsure
as I take your hand and lead you to the dance floor
as the music dies, something in your eyes “…
Chị cảm động không nói nên lời, Tuấn đoán đúng cả bài hát chị yêu thích của nhóm Wham. Người đàn ông này thật tâm lý và tình cảm, khác xa ông chồng đã “vôi hóa” bao năm…Bài hát da diết cuốn trôi chị bồng bềnh vào cõi mộng… Ở đấy, chị thấy một Thúy Hà nguyên thuỷ, dám khát khao, dám thể hiện, dám thật đến hết mình với người đàn ông sung sức cuồn cuộn kia… Tấm mặt nạ đức hạnh, đoan trang, thùy mị phải đeo bao ngày rơi xuống cùng tấm áo mỏng tang…
Chị giật mình bởi người phục vụ đến tính tiền, và giọng Tuấn hỏi:
– Hà ơi! Mình đi đâu cùng nhau nhé?
Chị lảo đảo khi nghe lời đề nghị ấy… Chị đứng lên như cái máy… Chị lo, chị sợ, chị vui, chị kiêu hãnh vì có một người đàn ông trẻ hơn vẫn khao khát chị, vẫn muốn quyến rũ chị… vẫn đề nghị chị những lời thì thầm… Họ dạo bước bên nhau. Không khí dịu dàng của tối thu khiến lòng người khó tránh được lãng mạn… Đột nhiên ra cửa, Tuấn dừng lại trước mặt chị, bảo:
– Hà chờ Tuấn nhé! Bí mật.
Chị thấy vui vui. Lâu lắm rồi chẳng có ai dành cho chị những bí mật nho nhỏ nữa. Nếu biết được những bí mật thật sự quanh cuộc sống bây giờ, thường buồn hơn là vui… Mà còn gì với chị gọi là bí mật không nhỉ? Chị đang bâng khuâng thì Tuấn đã hiện ra, trên tay cầm một bông hồng nhung đỏ rực…
– Hà ơi, tặng Hà…
Chị lặng người. Cô bé bán hoa dạo góc đường mỉm cười nhìn họ. Phút giây, chị muốn ngả vào vai Tuấn, muốn quên lãng tất cả, trốn về một góc rừng, một sa mạc, một vùng quê hẻo lánh nào đó sống một giấc mơ lãng mạn, trần trụi giữa đất trời , rời xa những dòng xe khói bụi, rời xa tiếng im lặng rợn người của những văn phòng Công sở giờ cao điểm, tiếng gõ tí tách vô cảm của bàn phím… Những nụ cười viên mãn khi trên màn hình, giá cổ phiếu “màu xanh” , tiếng cụng li leng keng và tiếng nhạc xập xình đặc mùi khói thuốc… Tuấn quay qua nhìn chị dịu dàng. Chị cứ bước theo anh ta, lướt qua những con phố, những dòng người, những cửa hiệu…Kệ! Hãy để một lần cho Người đàn bà thật trong mình dẫn dắt, được một lần được thật khóc, thật cười… Chị thấy cuộc đời sao mà đáng yêu, đáng sống, những sai sót nho nhỏ trong cuộc đời xét cho cùng cũng có thể thứ tha. Đôi giày cao gót bắt đầu làm chân chị đau nhức. Họ dừng lại nơi cuối phố và chẳng biết đi đâu nữa .Chị không muốn về nhà tí nào, chị muốn cứ đi, đi mãi…Nhưng dừng giữa đường thế này ngộ nhỡ ai nhìn thấy thì chết! Họ rẽ vào con hẻm nhỏ và thấy cánh cổng mở rộng có những vòm cửa uốn cong cong sơn màu trắng, bên trên rủ những chùm hoa tím nhỏ, lãng mạn đến… vô cùng. Tuấn bảo:
– Hà chờ nhé, Tuấn vào liên hệ xem sao…
Chị bỗng thấy ngượng quá…Chết thật, đây là một Khách sạn mi-ni! Mình theo “giai” vào khách sạn ư? Ngồi xuống bộ sa-lông nơi tiền sảnh, chị vẫn như mộng du. Hay là mình đứng lên về thôi? Vẫn còn kịp đấy, vẫn còn đường lui đấy, ngày mai lại có thể ngẩng khuôn mặt mệnh phụ đoan trang, kiêu sa… Nhưng có một người khác, người đàn bà tên Hà từ sâu thẳm không thể đứng lên về nổi, người đàn bà ấy biết là có những khoảnh khắc trong đời chẳng bao giờ lặp lại…người đàn bà ấy cũng biết rằng những chồng cổ phiếu, những lô đất trị giá hàng tỉ, những bằng cấp, chứng chỉ học vị ngày một nâng cao, những ngón nghề của các Thẩm Mỹ viện cũng chẳng thể nào kéo lại tuổi xuân cứ bỏ ta ra đi mỗi ngày, chẳng thể khơi gợi được sự khao khát ham muốn thật tình của những người đàn ông sung mãn…Tuấn tiến về phía chị , tay cầm chìa khóa phòng, tay nâng nhẹ tay chị đứng dậy, duyên dáng như động tác mời khiêu vũ, chị bước từng bước nhỏ lên từng bậc cầu thang, líu ríu, yếu đuối và e lệ … Chợt họ giật mình vì có tiếng gọi:
– Anh Tuấn!
Họ thấy một cô gái đang đi cùng một người đàn ông trên cầu thang xuống. Cô gái gọi Tuấn và dừng bước, Tuấn cũng sững lại. Cô gái khoảng 25 tuổi, áo dây hở ngực, quần Jeans cạp trễ hở rốn, tóc nhuộm vàng lóng lánh với những lọn quăn quyến rũ… Người đàn ông đi cùng thấy cô ta và Tuấn dừng lại, gật đầu chào hờ hững. Cơn giận bắt đầu dâng lên trong Hà khi chị nhìn thấy vẻ bối rối, ngượng nghịu, luống cuống của Tuấn với cô gái mà nhìn qua cũng có thể biết là loại “chả ra gì”! Chị hóa thành “nhân chứng” cho cuộc gặp gỡ bất ngờ của họ.
– Anh đi đâu vậy ? Đi với ai đây? – Giọng hỏi nhõng nhẽo và hờn mát của cô gái kia chứng tỏ họ “thân” lắm!
Còn Tuấn, vẻ tự tin, ga-lăng, hào hoa trước đây mấy phút bay biến đâu, anh ta lí nhí:
– À… anh… anh… đưa bà chị vừa ở ngoài Bắc vào… công tác… mấy ngày…
– Thế à… Em chào chị – Cô gái nhoẻn cười, người đàn ông kéo cô ta đi tiếp. Chị bực bội ngắm nhìn cô gái: cô ta chả xinh đẹp gì nếu không nói là trang điểm diêm dúa đến mức rẻ tiền, ăn mặc kệch cỡm! Nếu cô ta mà vào cỡ tuổi mình rồi thì chỉ… đáng xách dép cho mình!
Im lặng. Cơn giận đã làm cho những hứng khởi ban đầu trong chị tắt phụt. Tuấn dừng lại , mở khóa căn phòng đã chọn, giọng cố ra vẻ tự nhiên :
– Phòng này đây ! Xin mời Hà…
Chị bình tĩnh mỉm cười, nụ cười thường nhật, rồi cất giọng bình thản, đúng như giọng của Thạc sĩ Trương Thúy Hà, trưởng phòng Tài vụ:
– Tuấn ạ, mình không vào đâu. Có lẽ mình vừa trải qua một giấc mơ và mình đã nhầm lẫn. Cám ơn và đừng nói gì nữa…
– Dạ… chị Hà…
Tuấn trả lời mà chẳng dám nhìn chị. Anh ta gọi “chị Hà” nghe thật gọn!… Chị quay người, một mình bước xuống cầu thang, chỉ có mấy bậc thang mà sao dài thế, tưởng như là bất tận… Ra đến đường, chị thấy cơn gió khuya quật vào mặt buốt giá… chị nhận ra mảnh trăng trên trời như một mảnh cốc vỡ… nhận ra trời đã tím ngắt và những chiếc lá cuối thu thật sự úa vàng… Cau mày, lôi chiếc điện thoại nhỏ xinh ra khỏi cái bóp đầm, chị bấm dãy số như đã in vào tiềm thức, dãy số mà đang ngủ chị cũng bấm chính xác mấy chục năm nay…
– Alô? – Giọng cộc lốc quen thuộc.
– Anh…- Giọng chị dịu dàng, sự dịu dàng mà chính chị bất ngờ – Anh đang làm gì vậy? Bao giờ anh về?
11.1.2008