VTH – Nguyễn Việt Chiến nằm trong thế hệ nhà thơ tham gia kháng chiến nhưng thơ tình của anh không bị áp đặt khiên cưỡng bởi “cái riêng cái chung” như đa số thơ tình thời ấy mà vẫn đắm đuối, bảng lảng và mê hoặc riêng biệt. Ngoài trời mưa rả rích Tháng Sáu, chợt nhớ đến Thơ tình Nguyễn Việt Chiến cũng rả rích khó dứt như mưa vậy, mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ tình Nguyễn Việt Chiến với vuthanhhoa.net nhé:
>> Bài thơ “Mưa tháng giêng” trong những ngày Tết dân tộc
>> Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến
- Đôi dòng về tác giả:
*Nguyễn Việt Chiến, – Bút danh khác: Nguyễn Văn Nguyễn, Từ Kim Việt
* Sinh ngày 8 tháng 10 năm 1952. Quê ở Chàng Sơn, Thạch Thất, Hà Tây (cũ).
* Hội viên Hội nhà văn Việt Nam (2000); Hội viên Hội nhà báo Việt Nam
* Tác phẩm: Mưa lúc không giờ (Thơ, Nxb Hội nhà văn, 1992), Ngọn sóng thời gian (Thơ, Nxb Thanh Niên, 1998), Cỏ trên đất (Trường ca, Nxb Quân đội nhân dân, 2000), Những con ngựa đêm (Thơ, Nxb Hội nhà văn, 2003), Thơ Việt Nam tìm tòi và cách tân 1975 – 2005 (Phê bình tiểu luận, Nxb Hội nhà văn, 2007)
* Giải thưởng văn học: Giải nhì cuộc thi Thơ báo Văn nghệ (1989 – 1990), Giải nhì cuộc thi thơ Tạp chí Văn nghệ quân đội (1998 – 1999), Giải thưởng của Hội nhà văn Hà Nội và Hội nhà văn Việt Nam cho tập thơ Những con ngựa đêm (2004)
Để nhớ về em
Tôi yêu khoé miệng không tắt
những ban mai lầm lẫn sương mù
em chẳng vàng thu
em dìu dặt một bờ bến lạ
Tôi đi qua
bóng một sân ga
chẳng con tàu nào chở tôi về phía thương yêu cũ
chẳng con tem nào đưa tôi về địa chỉ yêu dấu cũ
chẳng câu thơ nào cõng tôi về tuổi thơ cũ
chẳng ánh sáng nào giúp tôi thoát khỏi những ám ảnh cũ
chẳng con đường nào nâng tôi lên qua những dằn vặt cũ
chẳng máy giặt nào giặt hộ tôi những đau khổ cũ
chẳng máy điều hòa nào có thể cứu nổi một sa mạc cũ
đang phổng phao lớn dần những đói khát trong tôi
Bởi thế
tôi chỉ dám cất giấu trong câu thơ chật hẹp của mình:
một ít gió còm cõi từ mùa hạ cũ
một ít nắng đăm chiêu từ mùa đông cũ
một ít mây chiều bơ vơ trên mái phố cũ
một chút bụi tư tưởng rơi ra từ cuốn sách cũ
một hơi ấm thì thào trong bài hát cũ
một mùi vị hoang dại ngọt ngào trong da thịt cũ
Để nhớ về em.
Mùa thu không trở lại
Cô bé ấy có một lần nói khẽ
Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần
Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé
Em ngủ rồi, còn ai nữa mà mong
Em ngủ rồi, em có dậy nữa không ?
Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng
Mỏng mảnh quá lời yêu không đủ ấm
Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi
Nỗi buồn chiều ta uống với ta thôi
Em như cỏ, em làm ta cháy mất
Giấc ngủ ấy ai tin là có thật
Em một mình đốt hết cả mùa thu
Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại
Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh..
Thôi em đi thành phố lúc đêm về
Anh thức dậy không sao tìm lại được
Đâu bóng dáng một thời quen thuộc
Ngày ta yêu nhau
Bài thơ tình viết dở
Ngoài mưa kia lặng lẽ bóng con tàu
Ngọn khói xám trên sân ga mùa hạ
Cái phương Bắc bồn chồn thương nhớ quá
Chuyện tình mình đâu phải dễ dàng quên
Thôi em đi cánh chim nhỏ bình yên
Chân trời lạ cảm thông và che chở
Rồi năm tháng khi tình yêu xây tổ
Những chuyện buồn dĩ vãng sẽ dần xa
Ở đâu rồi vầng mây ấm của ta
Gương mặt đẹp rờn xanh như lá cỏ
Thành phố vắng đêm nay mưa tầm tã
Chẳng còn ai thức cửa đợi ta về
Trong thẳm sâu ký ức ta lắng nghe
Trên cát lạnh dấu chân người gió xóa
Em đi rồi không một lời từ tạ
Không một dòng địa chỉ nhắn tìm nhau
Tháng năm qua em ở tận phương nào
Anh viết báo, làm thơ và đón nhận
Với ngọn lửa tình yêu như cơn lốc
Giữa bộn bề khổ ải thật phì nhiêu
Em nơi đâu vầng mây nhỏ thân yêu
Anh mãi mãi không thể nào quên được
Khi thức dậy trong đời như cái cuốc
Anh thấy mình bất lực đến tàn hơi
Khoảnh khắc này phương trời cũ mình tôi
Thành phố xám mưa giăng nghìn ô cửa
Điếu thuốc cháy trên môi người bạn cũ
Một góc buồng trống trải bóng rèm che
Thôi em đi nhẹ nhõm chẳng mong về
Tự do hát ngân nga trong lồng ngực
Tuổi thanh xuân giờ này đang hồi sức
Bánh con tàu và gió những triền sông
Tự giấu lòng anh chẳng dám ước mong
Trước tất cả những gì không trở lại
Hạnh phúc đến ngọt ngào không dối hại
Nhưng vội vàng báo trước một tàn phai
Em về đi! Ly rượu nhỏ trên tay
Anh vừa thấy ban mai trào bọt đắng
Những con ngựa đêm và trăng
Những con ngựa đêm đi qua mặt hồ
Để lại dấu chân trên sóng
Những con ngựa hoang thức dậy từ đáy nước sâu
Những ngôi sao hoang mọc dậy từ đáy nước sâu
Đêm nay rong rêu không ngủ
Đêm nay cá hồ không ngủ
Những con ngựa đêm cõng chúng ta đi qua mặt hồ
Khi chiếc kẹo bạc hà trong miệng em chưa tan
Bên kia hồ nhiều người đang hôn nhau
Những lứa đôi
Không thuộc về ngày mai
Không thuộc về quá khứ
Nhưng giấc mơ đêm nay là của họ
Những con ngựa đêm đi qua mặt hồ
Đi qua đường viền của bóng tối
Em cởi bỏ sợi dây buộc tóc
Mái tóc đêm xoã ấm
Em cũng giống như chú ngựa đêm đi qua mặt hồ
Nhưng không để lại dấu chân trên sóng
Bởi em là trăng xanh.
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
Nghe sau lang an tình
Ôi! những cái cũ của Việt Chiến chẳng hề cũ chút nào.