VTH – Thơ K.Lan viết nhiều về những nỗi buồn, tưởng như của một mình bạn ấy, hóa ra là của rất nhiều người đọc, và vì thế nỗi buồn ấy “như vì sao cô đơn rớt ngoài khung cửa” (Một câu thơ của K.Lan). Cùng vuthanhhoa.net thưởng thức thơ K.Lan vào thứ bảy cuối tuần Bạn yêu thơ nhé:
>> Rồi giấc mơ cũng từ biệt đêm để đi tìm buổi sáng – K.Lan
Quà cho người đàn bà mắt ướt
tôi viết cho em
người đàn bà mang tên tôi
cái tên như vì sao cô đơn rớt ngoài khung cửa
như cội hoa nở đóa trái mùa
tôi viết cho em
người đàn bà có đôi mắt ướt
mỗi nụ cười đánh rơi vài giọt mặn
em mênh mông mà tôi hóa ao tù
câu thơ tôi thả trôi trên dòng ngữ nghĩa lời thú tội
như con chiên ghẻ trong ngày sám hối
em quệt vào môi tôi những dự cảm không lành
ngọt lịm
tay em mùa lạnh
mười ngón tái tê tím màu lục bình mắc cạn
từng chiếc vân tay nổi loạn
rũ bay bay những mốc những nồng
tôi muốn viết cho em
bằng đêm kéo chăn ôm vai mình gầy cánh vạc
bằng ngày mỏi mắt bỏ quên mặt trời hứa đằng đông lại về tây nằm ngủ
bằng chính tim tôi
yêu tiếng chuông ngân lạc nhịp của mình
tôi hái nhé, cho em
ngọn gió đông gửi kèm bài thơ khất thực
hôm nào đó đói lòng, xin hãy mở ra xem
chỉ cho em, người đàn bà mắt ướt
Một buổi sáng tôi
có nụ hôn nằm ườn trên bậu cửa
của nắng hôm nay, hay của nhớ hôm qua
lũ chim chích mổ vào từng nhát nhỏ
dậy đi thôi để mở chút bộn bề
có bàn tay vỗ về trên lớp bụi
của gió hôm nay, hay của rũ hôm qua
đám lá xanh thì thầm câu chuyện kể
cứ reo vang cho rộn rã ngày thường
có mùi hương về nép vào dưới tóc
của thả hôm nay, hay của buộc hôm qua
chiếc nơ nhỏ bám đời mình trên đó
trượt xuống thôi cho bối rối chảy tràn
có một làn sương mỏng, một vành khăn
của ấm hôm nay, hay của buốt hôm qua
mép áo thơm ôm loài hoa nở trễ
dáng huệ tây, dáng cúc, dáng tần bì
có vụn ngày, chẳng biết vì đâu mà rớt lại
của cũ hôm nay, hay của mới hôm qua
nắng đã lên, chân đã cuồng như lời gọi
và trên tay mọc lên chút gian tà
có một ngày, người nào đó lẫn vào ta
ngoài kia
thành phố khoác khăn voan làm dáng
và lũ chim lích rích câu chuyện tháng mười
em thì muốn ngủ
giấc mơ đã thức dậy lâu rồi
em cũng theo guồng quay mà điểm ngày rất vội
ôi những con số biết xơi xơi giễu nhại
một, hai, ba, trăm, triệu bọt bèo
muốn nằm yên và thở đều, thật khẽ
không mưu cuộc trở về
hôm nay trời rất lạ
đẹp âm u như gái đếm tuổi chưa chồng
em thời cũng lạ, rất xinh
khép nép cười bằng đôi mắt mở
khi không có niềm vui
thì nên bẻ nhỏ nỗi buồn để bấu víu?
sáng nay em bỏ nắng đi ngay vào ngõ nhỏ
cửa sổ chốt im, ban công cũng lặng lẽ
những tiếng rung kêu thường tình làm tê dại mặt bàn
liệu thớ gỗ có đau?
ngoài kia
thành phố đẹp như bài thơ rất số
em thì muốn ngủ
một giấc ngủ không còn đếm, chia
có thể em sẽ hoàn nguyên bằng một ngày nào đó
thình lình và lạc lõng
thì nhờ người trần gian ngày còn lại
giùm em
K.Lan