Em là nhân dân tảo tần và khốn khó – Lê Huy Mậu

Vân Đình Hùng, Từ Huy, Vũ Thanh Hoa, Lê Huy Mậu

Đêm cuối năm
LÊ HUY MẬU

Kéo chốt cửa
Thả rèm
Pha một chút sáng ngày vào đêm đặc đen
Anh và em
Và không gì nữa…

Đừng nhắc chuyện giá cả
Đừng nhắc chuyện nợ xấu ngân hàng
Đừng nhắc chuyện lao động mất việc làm
Đừng nhắc chuyện Trung quốc vẽ đường lưỡi bò lên hộ chiếu
Đừng nhắc chuyện cơ quan
Đừng nhắc chuyện tham ô tham nhũng
Đừng nhắc chuyện bầu bán dối gian lọc lừa khuynh đảo…

Nào!
Em nằm gần lại đây
Đưa bàn tay sần sùi cho anh nắm
Anh đang mệt
Anh đang buồn
Anh đang bực mình nhiều nỗi lắm
Đừng nói gì
Em hãy để anh yên

Hãy biết rằng
Anh vẫn rất thương em
Em là nhân dân tảo tần và khốn khó
Đừng buồn chi em
Nhân dân cũng khốn khó như mình
Em còn có anh
Tuy chẳng tài cán gì
Nhưng anh còn tự biết
Ăn cơm nhân dân
Còn biết trả lại đời
Dù chỉ là một câu thơ tình nghĩa…

Chiều cuối năm
Công việc bộn bề
Bận ở chân tay
Bận cả ở trong lòng
Mệt mỏi
Rủ bạn ra ngồi quán cóc
Rượu nồng thế
Mà người không nóng được!

Nhìn mấy em da trắng ngực đầy
Tung tẩy nói cười vào ra tất tả
Có em từ miền Tây
Đem cái trăng tròn ra thị thành bán dạo
Có cháu từ Nghệ an vào đây vừa học vừa làm
Muốn hỏi
Các cháu có biết những người bia rượu ngồi đây là những ai không?
Dẫu là ai thì cũng là bất đắc chí!
Có người buồn vì thiếu việc làm
Có người buồn vì đảo điên nhân thế
Có người chẳng buồn vì cái gì cả
Chỉ là do tập quán bê tha

Anh là nhà văn
Anh muốn uống cuộc đời
Uống khổ đau buồn phiền cay đắng
Của hết thảy mọi người
Ngỡ như có bao nhiêu nỗi niềm trong quán
Đọng hết vào chén đắng của anh rồi!

Đừng trách anh rượu chè em nhé
Đời thì ngắn mà ngày dài dặc thế
Biết lấy gì lấp trống trải trong tim?

Xin cám ơn đời
Xin cám ơn em
Xin cám ơn số phận
Cho mình được sinh ra và lớn lên trong thời lửa đạn
Tuy khổ nghèo nhưng trong sáng biết bao

Giờ đây
Nhiều khi anh ngồi nghĩ
Biết bắt đầu từ đâu?
Để trong trẻo hết mọi lòng người trước cuộc đời ngắn ngủi
Như ngày xưa cha ông đã có thờì như vậy
Như hôm nay nhiều xứ sở văn minh đã đạt tới vô vi!
Anh nghĩ thế
Và nhiều người nghĩ thế
Nhưng gà không đánh thức được bình minh
Cái gì tới thì rồi sẽ tới!

Còn đêm nay
Chúng mình
Lấy ánh sáng từ chính mình
Soi vào đêm đen đặc
Cho lung linh
Ảo huyền
Hư thực
Đầm đìa
Mê mệt
Cuộc yêu nhau…

6/12/2012

 LỜI BÌNH CỦA VÂN ĐÌNH HÙNG:

Mở bài đã là sự đóng: Kéo cửa, thả rèm. Anh và em. Và không gì nữa. Thật tách bạch. Lối mở bài thơ như thế này gây choáng! Và dẫn đến tò mò mà lần theo dòng chảy triết lý có nhịp điệu, dễ nhớ, gợi, như thi pháp riêng rất Lê Huy Mậu, rất sông quê, rất màu Hai Lúa. Khi kết bài cũng vẫn gợi. Gợi đầm đìa mê mệt.
Tôi muốn ngắt dòng bài thơ như một thứ trình bày riêng, để tách bạch. Tôi cứ coi như được nghe nhà thơ Lê Huy Mậu nói… thơ. Nhà thơ nói với tôi 11 câu như tách bạch trên.
Tâm sự với bạn tình, hay bạn đời, hay với em – người ấy, mà cẩn thận thật. Tạo một không gian riêng này. Đẩy mọi sự đời thường cứ bám chặt vào mắt vào tai vào tay vào ngũ giác ra, này. Những: giá cả, ngân hàng, việc làm, lưỡi bò trên hộ chiếu, cơ quan, tham nhũng, lọc lừa… tất tần tật. Đẩy thật lực. Rồi mới đẩy cảm xúc lên bằng ánh sáng chính mình.
Và cái ánh sáng ấy lại bắt đầu từ đôi tay sần sùi anh nắm! Choáng. Lại nữa. Năng lượng sinh ra thứ ánh sáng kia vẫn bắt đầu từ em. Mà em trong mắt Lê Huy Mậu, nó thế này:
Anh vẫn rất thương em
Em là nhân dân tảo tần và khốn khó
Đừng buồn chi em
Nhân dân cũng khốn khó như mình
Trích thì dài. Nhưng tôi thích nhất và chỉ thích có bốn chữ thôi: Em là Nhân dân. Tôi chắc thế! Em viết hoa. Nhân dân viết hoa. Thơ dùng là và như nhiều thì sợ lắm, dễ nhạt. Nhưng sau  của ông sông quê là nhân dân! Em là Nhân dân nên có sức lật thuyền! Em thế này duy nhất mới chỉ một người có.
Để nói được điều ấy với nhân dân riêng mình, nhà thơ có một câu chuẩn bị, sáu lần đừng, rồi mới nào… rồi mới yêu cầu, yêu cầu nắm tay. Để xin em ban cho một chút năng lượng sống, năng lượng yêu, năng lượng dào dạt… mà vẫn cứ khơi khơi như ra lệnh, không dám nhận cái sự xin kia cho nó oách. Lại rất sông quê, rất hai lúa!
Nhưng đã xong đâu. Dòng chảy công việc cứ cuồn cuộn chất chứa những nỗi đời, chất chứa những bộn bề. Hay tại mắt nhà văn tinh, tai nhà văn thính. Định thần như thế rồi, cẩn thận như thế rồi… những âm thanh này, hình ảnh kia vẫn trêu gan, đâm chọc, nhức nhối.
Bởi: Có em từ miền Tây/ Đem cái trăng tròn ra thị thành bán dạo
Rồi: Ngỡ như có bao nhiêu nỗi niềm trong quán/ Đọng hết vào chén đắng của anh rồi!
Tôi cứ mường tượng ra ông sông quê với khuôn mặt khốn khổ, cứ thanh minh mãi không thôi về không gian bên ngoài bức rèm kia vừa được kéo rất cẩn thận. Không gian vừa động vừa ồn ào vừa thực vừa đời thường ấy cứ vật vã, làm khổ anh.
Ra quán uống rượu về, trả bài thế này thì lúc đầu tức. Tức thật. Dưng mà lung linh dưng mà ảo huyền dưng mà mê mệt.
Bài thơ Đêm cuối năm của nhà thơ Lê Huy Mậu như một tổng kết năm Thìn bước sang năm Tỵ. Một quan sát sắc sảo mắt tinh tai thính. Một nỗi niềm đan xen. Một băn khoăn ngơ ngác. Thơ anh bài nào cũng thế, ẩn trong như bông phèng tưởng nhạt, tưởng cũ mà lại chứa trong đó giá trị nhân văn với những triết lý có vần.
Xin phép anh như được cùng một trang lứa để mượn thơ anh mà rằng: Chúng mình Lấy ánh sáng từ chính mình Soi vào đêm đen đặc.
Ngày 18/12/2012_Vân Đình Hùng

1 comment

  1. Đừng gọi em là …”nhân dân tảo tần và khốn khó”.
    Một chữ “nhân dân” thôi đã …khổ lắm rồi, lại còn thêm “tảo tần và khốn khó” thì hic..hic…
    hãy gọi em là niềm tin, là bóng mát, là gì…cũng được! Xin chớ gọi là …nhân dân, xin cụ đấy! hic hic…

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu