Em cứ ngon giấc hồ nghi giữa mùa hoa cúc – Phan Hoàng

Cơn bão ký tự mới

Vật vờ như ngọn gió vô hình
trong thế giới ảo
lớp lớp ký tự vô hồn
nhà nhà nhốn nháo
những ký tự thiếu tư duy số phận
tôi bỗng lắc lư
bay
bay
lên
từ muôn đợt sóng ngầm
chìm trong cơn bão không hề dự báo

cơn bão đưa tôi vào thượng tầng khí quyển
say điệu luân vũ thiên nga
lá rừng hoá than trở về xanh cành lộc mới
đá bí mật mở dần pho ký tự núi lửa
đồng hồ ngực biển quay ngược
những vệt đồi mồi biến khỏi bóng đêm

cơn bão nổi mạnh dần lên
thế giới ký tự mới mở ra
mỗi hơi thở nồng nàn bạt ngàn tín hiệu

Em cứ ngon giấc hồ nghi giữa mùa hoa cúc
cơn bão nối những ký tự nồng nàn cất tiếng thuỷ tinh

09.12.2010
Phan Hoàng

LỜI BÌNH CỦA VŨ THANH HOA:

Tôi đọc nhiều thơ Phan Hoàng và nhận thấy anh viết thơ tình không nhiều. Điều này cũng khá lạ với một nhà thơ hiện đại. “Cơn bão ký tự mới” là một bài “thơ tình” hiếm hoi trong tập thơ “Chất vấn thói quen” – tập thơ mới nhất của anh.

“Vật vờ như ngọn gió vô hình
trong thế giới ảo
lớp lớp ký tự vô hồn
nhà nhà nhốn nháo
những ký tự thiếu tư duy số phận
tôi bỗng lắc lư…”

Khổ đầu tác giả dẫn dắt câu chuyện như một lời tâm sự, thú nhận: trong trạng thái “vật vờ” của hỗn độn, vô cảm và thực dụng thời đại; “tôi bỗng lắc lư…” – đọc đến đây, độc giả sẽ nhận ra ngay “chất Phan Hoàng” – lối viết mạnh mẽ, hào sảng, cuồn cuộn nhiệt huyết trẻ trung khó lẫn dần hiện ra:

“bay
bay
lên
từ muôn đợt sóng ngầm
chìm trong cơn bão không hề dự báo…”

Albert Camus – nhà văn, triết gia Pháp, nổi tiếng có nói rằng: Mục đích của người viết văn là giữ cho nền văn minh không tự huỷ diệt. (The purpose of a writer is to keep civilization from destroying itself.). Thơ Phan Hoàng đề cập nhiều đến hơi thở thời đại, những thân phận người, những buốt đau trong tâm hồn đương thế:

“Đất ly nông đất
người ly quê người
gió ly hương gió
tôi ly thân tôi”
(Ly hương gió – Phan Hoàng)

“Thì thầm giao hưởng bất tận
tuần hoàn qua những đại dương phận người lênh đênh
cuốn cánh buồm tôi trôi mê mải hải lưu buồn
đau những chân trời tư tưởng tật nguyền
câu thơ neo bờ nước mắt”
(Tiếng thì thầm – Phan Hoàng)

Nếu đọc kỹ thơ anh, còn nhận ra một bề dầy vốn sống của nhà báo tài ba nơi Phan Hoàng với những thông tin, những trăn trở, dằn vặt và khao khát thay đổi, khao khát đối thoại, khao khát sáng tạo, khao khát tự do…

“cơn bão đưa tôi vào thượng tầng khí quyển
say điệu luân vũ thiên nga
lá rừng hoá than trở về xanh cành lộc mới
đá bí mật mở dần pho ký tự núi lửa
đồng hồ ngực biển quay ngược
những vệt đồi mồi biến khỏi bóng đêm”

Tôi lại trở về hoàn toàn với Thơ, đắm chìm trong Thơ khi đọc đến đoạn này. Cơn bão dữ dội, cơn bão bất ngờ “không hề dự báo” đã kéo thi sĩ về đâu? Về với “điệu luân vũ thiên nga, xanh cành lộc mới, đồng hồ ngực biển quay ngược, đá bí mật mở dần,…” Bài thơ này đặc biệt trong những bài thơ của Phan Hoàng bởi vẻ dịu dàng, mong manh và… bí mật. Hẳn là một áng thơ tình nồng nàn, say đắm, mà vẫn “đầy trách nhiệm với nền văn minh đương đại” bởi:

“cơn bão nổi mạnh dần lên
thế giới ký tự mới mở ra
mỗi hơi thở nồng nàn bạt ngàn tín hiệu”

Có thể nhận thấy Phan Hoàng luôn luôn hướng đến sự đổi mới đầy trân trọng và nâng niu dù chuẩn bị cho một “cơn bão lớn” hay chỉ là những “tín hiệu dự báo” ban đầu. Đó là một tư duy can đảm, một lối đi đúng đắn về phía ngôi đền Nghệ thuật vời vợi cao… Tôi chợt nhớ đến R.Tagore, thi hào vĩ đại của Ấn Độ có viết:

“Hãy sẵn sàng mà tiến tới, tim của ta. Bỏ lại những kẻ chần chừ.
Bởi tên của ngươi đã được gọi to trên bầu trời xanh buổi sáng.
Chờ gì nữa!
Nỗi khao khát của nụ hoa là đêm tối và sương khuya; nhưng hoa đã nở thì đòi ánh sáng tự do.
Hãy phá tan vỏ bọc đi, tim của ta ơi, và tiến tới”
(Bài số 08 trong tập Hái quả – Tagore)

Và với Phan Hoàng “ánh sáng tự do” đã dẫn lối thơ anh, “đối thoại, chất vấn” với những thói quen trơ lì, cũ mòn của trí tuệ, của sự bảo thủ đến mức vô cảm, sự ích kỷ và thực dụng nơi một vài người, một nhóm người, một thế giới đương đại hiện hữu chung quanh mà chúng ta đang sống, đang đối mặt nhưng đôi khi vô tình không nhận ra…

“Em cứ ngon giấc hồ nghi giữa mùa hoa cúc
cơn bão nối những ký tự nồng nàn cất tiếng thuỷ tinh”

Thi sĩ đã viết những câu thơ kết rất đỗi ngọt ngào khiến bài thơ dịu nhẹ như hương hoa cúc, lấp lánh như thuỷ tinh, neo vào lòng người những ký tự nồng nàn bồi hồi không dứt…

Vũng Tàu 29.12.2012
VŨ THANH HOA
Nguồn nhavantphcm 

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu