bước qua cánh cửa nhà mình
chân mình vướng vít bóng mình luênh loang
vai gầy nghiêng ngả đa đoan
hạ chưa nguội nắng nhập nhàng mưa thu
đường xa phố thị tù mù
ngoằn ngoèo xanh đỏ ập ù thị phi
lập lòe dị bản từ bi
âm dương giao chỉ chi chi chành chành
mơ mờ thủy mặc mong manh
nhà ai khép cửa tròng trành đơn thân
thẩn thơ quên nhớ tần ngần
thấp tha thấp thỏm một lần thịt da
thoăn thoắt gần
thăm thẳm xa
thà là tĩnh vật nhẩn nha đánh vần
du du mị mị
cõi trần
ù à
ù ập
phù vân
cõi tình
bước qua cánh cửa nhà mình…
4.4.2011
Vũ Thanh Hoa
Chà
Mơ mơ mộng mộng
Có Nàng Thơ sống hết mình
Trong lòng có bão thình lình, ngỗn ngang
Buồn đời sao lắm đa đoan
Buồn trời sao nhuộm lá vàng mùa thu…
Tham quan “lợi dụng sương mù”
nhiễu nhương, tiêu cực, ô dù, quan liêu,…
Du du mị mị bao điều
Nàng buồn chân bước liêu xiêu, tần ngần…
Dẫu nhìn thấu tỏ xa gần
Đành thôi, độc mã đơn thân, khổ mình
Ngủ ngoan đi nhé, em xinh
Ta ru em một cõi tình thênh thang.
11.4.2012
vanthenguyen
“bước qua cánh cửa nhà mình
chân mình vướng vít bóng mình luênh loang”
Hay lắm! Sáng tạo lắm!
Thơ lục bát dễ làm nhưng khó hay.
Ngồi buồn vơ vẩn làm thơ, biết sợ lục bát không phải là thừa!
Chào bạn Vũ Thanh Hoa,
Cho xin lỗi vì vào nhà mà không xin phép. Vì thấy cửa nhà không khóa nên vào “cuỗm” mấy câu thơ của tác giả, có gì xin lượng thứ! hì hì…