>> Nghe em qua điện thoại – Mai Văn Phấn « Vũ Thanh Hoa
>>Vẻ đẹp và quyền năng của thơ ca – Mai Văn Phấn
>> Sáng tạo là quá trình vượt thoát khỏi cá tính – Mai Văn Phấn
Trong hốc lặng
tôi
im trôi với bao người.
Áp tai vào đường viền sáng
Lén nghe cũng chẳng được gì
những cử động co giật run rẩy
qua ánh mắt khóe miệng
đoán ra sám hối
hay tuyên ngôn.
Ký ức câm đặc chậm chạp
dựng dậy vách đen sừng sững
sương mù tràn bờ
đứt những động mạch
hình nhân sáp nến
mắt rụi lửa đen.
Bức tường cách âm đã cũ
và cả sự ù đặc hôm nay
dẫu có nhìn xuyên thấu
càng gọi lại càng xa.
Nhìn nhau
Em và tôi
vùn vụt trôi
lay đập khoảng không trước mặt.
Tiếng kẹt cửa
Vọng trong cơn mơ thành tiếng sét
trên giường cũ
mặt đất rộng lại về
mùi ruộng ải dâng mưa mù mịt
quyện vào mồ hôi chiếu chăn
phận cò
chìm trong màn trũng
thoai thoải sá cày vừa gối
phù sa bồi ngập lỗ tai
lòng tay lao xao tôm cá
người đi sạt đất lở bờ
cố trấn tĩnh và nhớ trong mê sảng
trước tiếng sét là tiếng cuốc
trước nữa là cây bén xuống vực sâu
tiếng sét đi không còn vọng
thông với vực sâu lối hẹp
tiếng kẹt cửa réo vang
mở con đường.
Giọng nói
Vừa tỉnh dậy
Tôi ngỡ nghe giọng nói
Chưa biết từ đâu…
Vang vọng đi đâu…
Hình như nước ngoài kia sắp chảy xiết
Nhụy hoa trong vườn dính được chân ong
Đôi môi muốn mọc chân chạy trên da thịt
Lưỡi lửa thèm thuồng nhoài đến chân rơm…
Chỉ thế thôi ư?
Mà sinh ra giọng nói
Thế thì trái với các định nghĩa, tiêu đề
Tôi đã học, tôi nghe.
Khi tha thẩn lạc vào chốn cũ
Đất vẫn ăn từng bữa những âm thầm
Nỗi âm thầm vò xé trong hàm răng làm tôi vùng bỏ chạy
Không có tiếng vang nào bởi các ngón chân.
Từ tưởng tượng
Và niềm khát vọng
Tôi rút những mũi tên
Ra đi tìm đích cho ngày.
Quanh tôi những tấm bia bất động
Đây ngó sen vời vợi đáy hồ
Kia lũ trẻ trần truồng chạy vào tôi hơn bốn mươi năm trước
Tôi mù mờ ngắm những mu mơ.
Từng mũi tên vạch đường bay vun vút
Xuyên táo chiều không gian thời gian
Xuyên táo nhân sinh quan và thế giới quan
Và tôi tin mình bắn trúng đích.
Khi cúi xuống dưới chân hoàng hôn
Thấy bóng tối đã xếp dày hơn trước
Chợt phát hiện thấy rất nhiều lỗ thủng
Những ngọn đèn vừa thắp trên sông.
Nhịp điệu vẽ lối đi
Khuấy động trí nhớ
Nơi bóng râm chôn chặt bóng râm
Và mục nát khát cơn hỏa hoạn
Bước mộng du các vì sao
Còn đó sương thưa bập bõm.
Lá đắng trườn qua than bỏng
Trong hơi thở lá thông khâm liệm quả thông
Ai đang cất hành trang khăn gói.
Bóng đen nép vào cổ vật
Còn run sợ lúc gọi tên
Nước mắt nhòe mờ niên đại.
Trong vận động phi lý của đất
Sấp mình nâng đỡ con đê
Làn khói trắng cuộn lên
Thác đổ từ tầng lá rụng.
Huyệt sâu mở trong ngực
Hiện lên đại lộ vòng quanh
Bê bết dính bao mái nhà lộn ngược
Vết ố tường vôi mạng nhện giăng
Âm ỉ bên trong tiếng gõ
Hối thúc chạy về cánh cửa
Dừng lại để suy nghĩ…
… tại thời khắc mất lái
giữa những chiếc xe quá hạn sử dụng
võng mạc đột mở khâm liệm cái chết
sẵn sàng
nơi ranh giới tiếp diễn và kết thúc
lạc quan và bi đát
lóe sáng tinh thần tôi vụt thoát
cánh chim loang loáng như gươm tung lên
như bụi…
bét nhất là thân xác phải biến thành
kim cương hoặc chất dẻo.
Giả thiết cho buổi sáng hôm sau
Về già ông ít nói
không buồn, không giận
suốt đêm ngồi buông câu bên vũng bùn
để di dưỡng tinh thần?
Không dám ngáp
bởi mất cảnh giác
cào cào, châu chấu sẽ chui vào bụng.
Tôi xếp củi để ông dựa lúc mỏi
đặt bên cạnh chén nước.
Rồi nắng sớm sẽ cùng ông
tựa vào chân núi lớn
trước mặt mở hồ nước rộng.
Hay mặt đất xoá mọi dấu vết
Tôi thành kẻ buôn điều, bịa chuyện.
Có thể dưới bình minh đen
chất ngất những con cá đen
Gió móc vào ông lưỡi câu có ngạnh.
Chuyện còn dài
Con gián bò quanh tôi và nói
vừa đầu thai được ba tháng tuổi
kiếp trước từng là người đàng hoàng
Đàng hoàng sao chịu phận xẹp lép?
Tôi không tin và đu lên khung cửa
Thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?
Con gián giơ một chân lông lá
Ừ, thì tạm coi đây là cánh tay
đang chới với qua ô cửa sắt,
hay chìa ra từ vạt áo sang trọng
của người miệng rộng, lưng thuôn
bước đi xoải dài, gối cứng
Tôi phải tiếp tục tưởng tượng
kẻo bị kẻ khác chê là mù
tôi và con gián cùng hội thảo khoa học
cùng đeo khẩu trang, cùng ngắm hoa
cùng bẫy chim, cùng khắc phục hậu quả
cùng lau mồ hôi, cùng tiên tri
Con gián và tôi từ giờ sòng phẳng
Nó chui ra. Tôi vô cảm.
Nó gặm nhấm. Tôi ngập chìm.
Nó leo tường. Tôi thù vặt.
Nó bài tiết. Tôi ăn gian.
Nó hôi xì. Tôi lì lợm.
Nó dò xét. Tôi mở đường.
Nó nghênh ngang. Tôi u muội
MAI VĂN PHẤN
(Rút từ tập thơ “Zanore në vesë/ Những nguyên âm trong sương sớm”, Nxb.BOTIMET M&B Anbani, 4/2014)
Nguồn maivanphan.vn