Đôi Khi Sài Gòn em đi lạc – Ngô Thị Hạnh

VTH – Gặp lại Ngô Thị Hạnh nhưng lần này nàng chững chạc hơn, lắng đọng hơn và cũng… khác chính nàng trước đây một chút. Giới thiệu chùm thơ trong tập thơ mới xuất bản của nhà thơ Ngô Thị Hạnh ” thơ tình với Sàigòn”:

>> Dẫu một đêm cũng đủ dài để nhớ – Ngô Thị Hạnh
>> Ngày thơ hiện đại tại Bà Rịa – Vũng Tàu

Đôi Khi Sài Gòn em đi lạcnt ducba

Gió nấn ná giọt tình trên tóc
em bàng hoàng tắm trắng dòng kí ức
bởi bộn bề tháng năm

Ngôi nhà tạm bợ
cỏ hoa ngủ nhờ
có tình yêu đi lạc giữa hư không
em cất sợi nhớ vào xa vắng
giang tay ôm nắng vào lòng

Đôi khi Sài Gòn em đi lạc
bỗng thấy lòng bớt chật hơn
sợi thương sợi nhớ từ muôn ngàn năm nơi đáy giếng
chợt dâng lên sau một trận mưa rào.

Anh ở nơi nào?
em muốn anh trở về
rất thật.

Trúng gió nỗi buồn

Ngày xưa liên quan gì nay
mà quay về đây làm ta trúng gió
bó cái khôn
bó cái vui
bó giải thoát…

trăm năm ngàn năm vạn năm kiếp nào?
trổ mào cùng ta buồn chán
ngao ngán nỗi đời
nóng ruột nóng gan
nát tan…

chủ động bỏ rơi vạn lần ngày xưa
làm sao ta trúng gió
làm sao méo mó câu thơ?
lơ ngơ cả buổi chiều văn phòng cao ốc

mốc meo một nỗi mưa sầu
cái đầu tạm rỗng
cùng cao ốc rỗng
cho ta đời sống khác, cơm áo khác, hơi thở khác
dán mác “made in hôm nay”
để ngày xưa xin đừng trúng gió
không làm khó cao ốc chẳng biết buồn
nghe nhỏ!

Cao ốc văn phòng quận 3, ngày không có gió.

Bất chợt Sài Gòn

Nếu chiều tan tầm không đèn xanh đèn đỏ
em biết sẽ chẳng thể thoát ra
chẳng biết lối đi là sai hay đúng…

Nếu một ngày không yêu mà vẫn khát
chẳng tình yêu mau vẫn tỏ tường nhau
ai sẽ khóc cho niềm đau chôn kín
dại khờ
rơi về vô cảm…

Vẫn chờ ngày
mùa đông nở ra hoa nắng
ta liệu là ta
chim chóc hót xuân về?

Sài Gòn, chiều kẹt xe.

6Chết khi đang còn thở

Sáng dậy
không ai tập thể dục
không ai đọc kinh
không ai nói lời yêu thương cha mẹ

nhắm mắt, bịt mũi, bịt tai
lao trên đường phố
con đường dẫn về đâu, điều gì đang làm chủ?
không biết…
ngọn lửa thiêu đốt ta rồi…

phần hồn không lo phần xác không lo
không ai tự hỏi
ta sống vì điều gì
thứ gì đang trói buộc ta?

Hỡi ôi,
chết khi đang còn thở
có gì vui?

Sân thượng, nhà 124 Trần Quang Diệu

Hẻm gầy

Những bức tường nhìn nhau
xuyên qua em
nghi ngờ hờn ghen xâm chiếm
quên uống cốc rượu tình đã chờ sẵn.

Em và những đổ vỡ của anh
sao cứ hoài như mưa và nước mắt
để nỗi buồn ngấm thẳng.

Con hẻm gầy làm nên hồn của phố
em mỏng manh như ngọn nắng hanh vàng
chẳng biết níu giữ anh bằng gì khi trời tối
phố có là anh, em có phải hẻm gầy?

Ước gì có thể yêu như khi mười sáu tuổi
sứ dâng hương phố ngả về chiều…

Hẻm phường Cô Giang quận nhất

Tự bạch

vết sẹo mang hình lá lúa
tàn úa những linh hồn góa bụa đất quê

tiếng kêu xa lìa gốc rễ
vui hay buồn đáo để nỗi tha hương

lơ ngơ giữa những miền xương
tâm thương thân lụy nỗi vương cũ mèm

mẹ cha mưu sinh như lũ (kiến)
cặm cụi quên mình ủ rũ hoang vu

Chới với giữa một ngày thu
Bão giông mùa cũ ứ đầy đắm mê…

Một ngày của phố

Gió luồn qua khe tóc
se se hương lạnh mùa thu
bàn tay mở vẫy chào đàn sẻ nâu buổi sáng.

Em hôn chiếc khăn tay
hương của nắng dâng đầy trong ánh mắt
tràn trề những thương yêu
nắng vương hoa, nắng vương tình nên mới sáng trong, nồng nàn ngần ấy
nhộn nhịp phố phường, thỏa ước vọng thời xuân…

Đường Nguyễn Du lá me rơi trên tóc
cô gái cười: “Gió đang khẽ hôn em”
hoàng hôn buông xếp lại những lo toan
người cắp sách tới trường, khẻ ôm tình xuống phố

Khát khao mê đắm Sài Gòn…

Đối diện

Tôi ngồi xuống và viết viết viết
nước mắt nước mắt một lít nước mắt
chắng có một tôi nào ngồi đó
mọi thứ như không-mềm nhũn nhũn nhũn
như rong biển như mây mùa mưa
chẳng có một tôi nào ngồi đó
không điều khiển được mình

Tôi nằm xuống và yêu yêu yêu
nỗi nhớ thân xác nỗi nhớ mất xác
mê sảng tan chảy
thứ rượu đỏ không thể ngừng uống
thứ đôc dược không thể ngưng uống
không làm chủ được mình
nô lệ mãnh lực lập trình của quỷ

Tôi rơi xuống và đau đau đau
sự huyễn hoặc bản thân bắt đầu kết thúc
nỗi đau nát tan cát bỏng bàn chân
ý nghĩ vượt ngục vượt tường vượt thác
tôi không còn là tôi
chấp nhận giải phẫu ý thức

Chấp nhận đau như vậy
liệu có thoát kiếp nộ lệ chính mình?

Sài Gòn, tháng 10 – 2012

NGÔ THỊ HẠNH

1 comment

  1. “Saigon đôi khi em đi lạc”
    Viên sỏi vừa được thảy ra làm xao động mặt hổ êm ả
    của mùa thu.
    Thu của trời đất và thu của người (sic)
    Saigon tui đã đi lạc, mỗi khi trở về. Đứng giữa phố xưa mà ngơ ngáo như người nhà quê ra tỉnh. Ngó mặt vào Tax, tìm hình bóng xưa . Lang thang trong Vincom mà chỉ nhớ tới Eden .
    Saigon tui đã lạc, lạc mất tuổi thơ, lạc mất những mối tình e ấp của thời mới nhớn.
    Saigon quá nhỏ để mà lạc, vậy mà ta đã lạc nhau .
    Ly caphe sáng nay thơm mùi hương bồ kết và chút mặn trên đầu lưỡi.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu