VTH – Không ồn ào, không phá cách, không có những ý tưởng cực lạ, Thơ Ngọc Yến neo hồn người đọc bằng nét dịu dàng đằm thắm của người đàn bà trải nghiệm, chất trữ tình da diết mênh mang đậm phong cách Đồng bằng Sông Cửu Long nhưng được viết “có nghề” nên không bi lụy đến mức “Sến”.
Gặp chị một lần, ngỡ ngàng bởi nhan sắc một thời và bất ngờ bởi chủ nhân những câu thơ đầy lãng mạn ấy từng là Nhà Giáo cho đến năm 1977, chị đảm nhiệm vị trí phó phòng Chương trình, Đài PTTH Bạc Liêu.
Có lần VTH đã comment trên Blog của chị: “Ngọc Yến chỉ viết khi cảm xúc tràn đầy, vì thế Thơ chị không quá hiện đại, cách tân nhưng lại không cũ và luôn hấp dẫn Người đọc.” Mời quý vị đọc chùm Thơ Ngọc Yến trích trong tập thơ ” Hôn lên nỗi buồn” để cảm nhận… (Xem Blog Ngọc Yến tại đây)
Tĩnh lặng
Chẳng có gì khác
ngoài Đêm
Nỗi cô đơn cựa mình
thao thức
Thời gian chỉ trôi một chiều
Bất lực
Dẫu vô tình
vẫn mãi chạm
bình minh
Chẳng có gì khác
ngoài Em
Tự soi mình
Trong bốn chiều
Mộng – Thực
Rung ngân tiếng lòng
chỉ nghe ray rứt
Thả nỗi buồn
vỗ cánh trong đêm!
Trôi theo dòng đời
Tặng Chị Minh Hua
Ta bắt gặp lại mình… như lá
Nhẹ nhàng rơi cho hết mùa vàng
Cọng cỏ mềm sương xanh biếc lạ
Hồn nhiên đùa trong gió miên man
Ta bắt gặp lại mình… ngơ ngác
Ngắm thời gian trôi tuột bàng hoàng
Chẳng tiếc nuối những điều đánh mất
Cũng nặng lòng đời đã mong manh
Ta bắt gặp lại mình… hiu hắt
Sắt se buồn chớp mắt xuân tan
Ngập ngừng với dòng sông khác nẻo
Níu giữ thuyền giữa sóng bâng khuâng
Ta bắt gặp lại mình… thơ dại
Trái tim say giấc mộng nồng nàn
Thoáng bừng tỉnh hoàng hôn lay lắt
Trên dòng đời – ta – bỗng dưng tan…
Rơi
Đánh rơi đâu mất nụ cười
Loanh quanh chỉ một sắc trời hư không
Nắng xiên chẳng thấu tấc lòng
Mưa nghiêng chẳng thấm bụi hồng trần gian
Bể dâu một kiếp đá vàng
Bao cay đắng cũng một hàng lệ rơi
Thì thôi này hỡi tôi ơi
Trắng – Đen cũng hết một đời trầm luân.
Tơ lòng chùng nhịp rưng rưng
Tàn đêm giấc mộng ngập ngừng nhẹ rơi
Xòe tay xin một lẽ đời
Không không – sắc sắc… cõi người nhẹ tênh
Lạ
Ta bỗng lạ với nhịp đời hối hả
Mà thời gian chợt chầm chậm khôn cùng
Ngơ ngác giữa vòm trời xanh sắc lá
Xót xa lòng – mùa cũng lạ… rưng rưng
Ta bỗng lạ với niềm tin tự tạo
Nét vẽ lối về đậm nhạt mênh mông
Có còn mãi bình yên nơi điểm tựa
Câu hỏi rơi thầm khua bóng dòng sông
Ta bỗng lạ với buồn vui vô định
Ngày tháng quen cũng khép lại lạnh lùng
Những mưa nắng vẫn quay về tuần tự
Chút chạnh lòng… có đón được mùa xuân
Ta bỗng lạ với chính mình rất thật
Ngẩn ngơ chiều níu giọt nắng bâng khuâng
Muốn hờn dỗi, muốn oà lên nức nở
Nụ cười bỗng dưng vỡ rụng mơ hồ…
Uống rượu một mình
Nghiêng lòng chỉ ta cùng ta
Chia đôi giọt nhớ vỡ òa trong đêm
Đắng cay nồng say rượu mềm
Bước đời chênh chếch lòng thênh thang buồn
Chạm môi ngơ ngác trách hờn
Bờ ly dốc cạn cô đơn thêm đầy
Chợt rơi giọt lệ vào tay
Tự soi dưới bóng trăng gầy… liêu xiêu
Trái tim phế tích hoang liêu
Ngắm ta bóng đổ trong hiu hắt đời
Buồn vẫn đầy rượu lại vơi
Nhấp niềm riêng bỗng khóc cười vu vơ
Ấp ủ lòng đóa hoa khô
Lung linh con sóng ảo xô dạt bờ
Thôi thì tìm chút ngu ngơ
Ta say nốt để mộng mơ một mình.
Gởi lại
Em gởi lại chút hương nồng trên gối.
Ủ giấc mơ anh trống trải rộng dài.
Con thạch sùng cũng bâng quơ tiếc nuối
Gỏ vào đêm từng nhịp nhớ thương ai!
Em gởi lại nụ hồng đang hé nở
Cháy hết mình sắc đỏ của tình yêu
Hương dạ lý đong đưa ngoài cửa nhỏ
Thao thức nồng say gợi nhớ trăm chiều
Em gởi lại trái tim còn bổi hổi
Tình trao tình đâu chỉ thắm trên môi
Trong lặng lẽ giữa bao điều chưa nói
Chút mong manh vẫn đẹp đến muôn đời
Nói với con…
Sẽ đến một ngày Mẹ thành nắm đất nâu
Những buồn vui cũng hóa thành cổ tích
Những yêu thương bỗng trở nên xa lắc
Những phút ngọt lòng bỗng hóa niềm đau
Gạch nối hai miền – chỉ nỗi nhớ nhau
Nhắc đến ngày xưa… Mẹ thành huyền thoại
Hành trang mang theo bao điều lặng lẽ
Để con đừng buồn trong những đêm thâu
Vì cuộc đời sẽ chẳng khác hơn đâu
Con vẫn đi trên đường đời ấm lạnh
Và chỉ riêng mình một hình một bóng
Lòng Mẹ bao la để lại… nụ cười.
Tình yêu cho con Mẹ đã nói ngàn lời
Dành cho Mẹ dường như còn xa mãi
Hãy biết yêu thương khi còn có thể
Là hôm nay đừng đợi đến ngày mai!
NGỌC YẾN – Bạc Liêu