VTH – Trước đây mình thường làm MC cho các buổi giao lưu thơ của Hội VHNT Tỉnh BR-VT. Trong số các nhà thơ Hội viên của tỉnh lên đọc thơ và chuyện trò về tác phẩm, mình khá ấn tượng từ vẻ ngoài cho đến phong cách Thơ của Đoàn Trọng Hải. Với dáng người gầy gò, phong thái vừa nghiêm khắc vừa gần gũi, cách nói chuyện vừa từ tốn vừa thẳng thắn, có lẽ Hải sinh ra để làm thầy giáo và cũng để làm thơ.
>>Anh mường tượng gương mặt mình bằng xúc giác – Đoàn Trọng Hải
>>Em chạm vào anh thánh thiện đàn bà – Đoàn Trọng Hải
Có dịp cộng tác với Hải nhiều hơn trong văn chương, tôi nhận thấy anh là một người thơ đầy trách nhiệm với bạn thơ, có đôi mắt xanh trong thẩm thơ, chọn thơ. Hải nghiêm túc với đam mê của mình, không coi đó chỉ là thú vui nhàn nhã, mộng mơ mà luôn trăn trở, day dứt và tự chất vấn tâm tưởng để tìm ra lối đi riêng cho mình.
Đoàn Trọng Hải lặng lẽ sáng tác ở cả hai mảng truyện và thơ và ngày càng có những bước tiến vững chắc. Các tác phẩm của anh thường góp mặt trên các tạp chí Văn Nghệ danh tiếng như Văn Nghệ VN, Văn Nghệ Quân Đội, Tạp chí Sông Hương…
- ĐOÀN TRỌNG HẢI
Bút danh: Trọng Diệu, Hải Linh
Năm sinh: 10/06/1982
Quê quán: Quảng Ngãi.
Là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu từ năm 2010 đến nay.
Tác phẩm đã xuất bản: Miền Yêu (tập thơ, NXB Văn Nghệ, 2006); Cái Đẹp và Bất Tử (tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2013). In chung: Lời ngắn tình dài (tập thơ, NXB Văn Nghệ, 2006); Thời tôi đang sống (tập thơ, NXB Trẻ, 2008); Thơ Văn Trẻ Bà Rịa- Vũng Tàu (NXB Hội Nhà Văn, 2012), Hạnh ngộ Giêng hai (tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2013).
Mời bạn thưởng thức một số bài thơ Đoàn Trọng Hải gửi riêng cho vuthanhhoa.com:
Trang bản thảo cởi mặt nạ
Trang bản thảo cởi mặt nạ
mắt chữ trừng trừng đối diện miền mị hoặc
khóc rưng rức về những câu thơ
đau nỗi đau không thật
buồn nỗi buồn không thật
đã mưng mủ đi qua đời lằng lặng
Trang bản thảo cởi mặt nạ
mắt chữ tự soi hồn
những câu thơ trầm mặc xếp hàng
những câu thơ của ngày hoảng loạn
hồn chữ bầm lên niềm sám hối
âm âm cõi người
Trang bản thảo cởi mặt nạ
mắt chữ nhận diện mình
những câu thơ lồ lộ gương mặt loài bướm đêm
những câu thơ hiển hiện hình hài loài sâu róm
tiếng đớn đau rì rầm
tấu khúc hoan ca trong từng vi tế bào sống
Trang bản thảo cởi mặt nạ
mặt đời ngày khai sinh
mắt chữ như thấy điều gì đang mất
mắt chữ như thấy điều gì đang tượng hình
trên những câu thơ vừa chết
trên những câu thơ hồi sinh.
Những ngày nhàn nhạt
(Viết cho Cảnh)
Những ngày nhàn nhạt
cũng vừa trôi hết
anh mắc bóng mình hong dưới tàn đêm
giấc mơ lởn vởn
tan trong tiếng hát
anh hát nỗi gì lời cứ như rên?
Nơi hiên đời
kí gửi một mầm xanh
đang neo giữ những chuyến tàu xa lăn lắc
em yêu người
thứ tình yêu nhàn nhạt
anh bước lối nào giữa lối mông mênh?
Những ngày nhàn nhạt
cũng vừa trôi hết
em quay trở về khâu vá vết thương
Những ngày nhàn nhạt
cũng vừa trôi hết
anh thắp nỗi gì nơi ánh mắt em?
Góc khuất
Anh tìm anh nơi góc khuất
Ngày soi gương vô hình
Những gương mặt ùa về ẩn hiện
Thấy là mình lại chẳng là mình
Anh tìm anh nơi góc khuất
Ngày phẫu thuật tâm hồn
Nhặt khối u đớn hèn như viên đá cuội
Giữa lớp lớp tế bào cao cả thanh tao
Anh tìm anh nơi góc khuất
Ngày cố sống là Người
Gặp mình không mặc áo cà sa đi với Bụt
Gặp mình không mặc áo giấy đi cùng ma
Anh tìm anh nơi góc khuất
Nửa là mình lại không phải là mình
Viên xúc xắc cuộc đời lăn tròn muôn mặt
Sấp ngửa mặt nào chẳng có trắng có đen?
Em bơi giữa bể người
(Viết cho Cảnh)
Em bơi giữa bể người
ngụp lặn hụt hơi mảnh đời khốn khó
hạt cơm nước mắt mang hình của sóng
Em bơi giữa bể người
sóng đời lớp lớp đẩy xô ngày bão tố
bóng gầy đổ nghiêng vẫy vùng ngược gió
Em bơi giữa bể người
mỗi mình em không ai người tiếp sức
niềm tin bấu víu cũng mong manh
Em bơi giữa bể người
cuộc bơi trong chốn ta bà
đau thương thấu hiểu lê la kiếp người.
Bên kia cánh đồng gió
Em soãi mình lên nỗi cô đơn
Dưới chân ngày phù phiếm
Những khuôn mặt đời khóc cười méo mó
Nhảy vũ điệu đêm
Em soãi mình lên nỗi cô đơn
Nghe tình yêu phả ánh sáng trên miền lặng lẽ
Những bước chân khát khao điều mới mẻ
Giẫm lên tàn tro
Em soãi mình lên nỗi cô đơn
Thời gian đong đầy màu tóc
Những chuyến xe lầm lũi về phía con đường không tên
Chẳng bao giờ trở lại
Em soãi mình lên nỗi cô đơn
Một ngày mùa xuân đã qua thì hớn hở
Một ngày bên kia cánh đồng gió
Không thể bình yên.
ĐOÀN TRỌNG HẢI