Chị Minh Nguyệt đã dịch thơ Vũ Thanh Hoa sang tiếng Pháp, nay chị lại dịch truyện cực ngắn của Vũ Thanh Hoa sang tiếng Pháp. “Gai thép” là truyện cực ngắn được giải “Truyện hay cực ngắn ” của Tạp chí Thế giới mới 1993, đã in trong tuyển tập tái bản nhiều lần, Nhà xuất bản Văn nghệ TP. HCM. (Mời xem tại đây)
Gai thép
Truyện cực ngắn
Chúng tôi yêu nhau suốt thời sinh viên. Ra trường, vì một hiểu lầm nhỏ, tôi bỏ người tôi yêu , lấy chồng. Thời gian trôi, tôi đã thành đàn bà. Sáng nay trên đừơng tới chợ, xe tôi bỗng “xì” như một tiếng thở dài. Tôi dắt xe vào căn nhà ven đừơng có tấm biển “VÁ ÉP HONDA,XE ĐẠP”. Nào ngờ đó chính là nhà chàng. Phút gặp lại choáng váng. Chàng vẫn đẹp nhưng phong trần hơn xưa. Bàn tay kỹ sư sửa xe thô ráp, thơm thơm mùi nhựa vá, đưa những đừơng kéo sành sỏi trên miếng ruột xe đen đủi. Cái áo bảo hộ lao động bạc phếch, đứt nút, lộ đầy vẻ đàn ông quyến rũ… Buổi tối, đang ngồi coi “ Hồng lâu mộng” với chồng, tôi “À” lên rồi nói: ” Em phải đến nhà ngoại lấy thêm len rồi ngủ lại đấy với cái Thoa”. Chồng tôi vẫn dán mắt vào ti-vi, bảo:” Nhớ mặc thêm áo. Mai về sớm gọi anh đi làm.” Tôi cài lại nút áo pijama cho chồng rồi ra đi như một con trộm. Tôi núp bên gốc me xù xì gần cổng nhà chàng, đợi duyên may chàng có dịp ra phố. Phố chợ về đêm vắng tanh. Một gã say loạng choạng dừng xe, ném vào tôi hơi men:” Dù không em?”…Rồi cũng đến lúc chàng bứơc ra. Dừơng như cảm đựơc ánh mắt tôi vuốt ve, chân chàng luống cuống. Tôi run rẩy rón rén bứơc theo. Tôi muốn khẽ kêu tên chàng nhưng lại muốn gần hơn nữa. Đến gần. Trời ơi! Tôi sững người : Chàng đang rải những chiếc đinh xuống đừơng! Những cái gai thép đâm thẳng lên trời, nhòe nhoẹt ánh trăng, ánh điện.
Épine d’acier
Mini-conte
Traductrice: Nguyen Minh Nguyet (Lune)
ous nous sommes aimés quand nous étions étudiants. Sortie de l’université, suite à un petit malentendu je l’ai quitté et je me suis mariée. Le temps passe, je deviens femme. Ce matin, sur le chemin du marché, mon Honda a fait “ouf” comme un soupir. J’ai promené ma petite moto dans une maison sur la lisière de la route qui a cette plaque dehors “COLLAGE DES RUSTINES POUR HONDA ET VÉLO”. Une surprise pour moi: c’est sa maison. Une minute de trouble a été causée par cette rencontre. Il est toujours beau, mais plus vulgaire qu’à l’époque. Ses deux mains d’ingénieur dures par les travaux de réparation qui sentaient la substance de collage ont passé adroitement les ciseaux sur la chambre à air noire. Sa blouse de travail décolorée, déboutonnée, a dénudé une partie de son corps masculin séduisant… Le soir, assise à côté de mon mari, j’ai regardé “Le rêve rose”, j’ai laissé “Ah!” et lui ai dit: “Je dois aller chez mamie pour prendre plus de laines et je dormirai là-bas avec la petite Thoa”. Ayant toujours son regard fixé sur l’écran, mon mari m’a dit:” N’oublie pas de mettre tes vêtements chauds. Rentre tôt demain matin pour me réveiller avant l’heure au travail”. Reboutonnant le pyjama de mon mari, je m’en suis allée comme une voleuse. Je me suis cachée derrière le gros tamarinier qui est près de la porte de sa maison en attente de sa sortie hasardeuse. La rue du marché était complètement déserte cette nuit. Un mec soûl a arrêté de façon désaxée son Honda, m’a projeté l’odeur d’alcool: “Coucou ma belle !”. Et enfin, le moment où il sort est arrivé. J’avais l’impression qu’il percevait la caresse de mon regard, ses jambes frémissaient. Tremblant moi aussi, je l’ai suivi à pas de biche. J’avais envie d’appeler tendrement son prénom, mais je voulais aussi venir plus près de lui. Je me suis approchée de lui. Mon Dieu ! Mon corps est soudainement resté gelé: Il était en train de semer les clous sur la route ! Ceux-ci ressemblaient aux épines d’acier dressées pour percer le ciel qui devenait complètement flou par le clair de la lune et de la lumière des ampoules.
12.6.1993
Vu Thanh Hoa