gục trên vai mùa thu khóc cho những lá lìa cành
trong giấc mơ hôm qua một vì sao đã tắt
ngây ngây mê
đuổi những dửng dưng di tản
cúc rớm vàng như thuở sơ sinh
em đi
những phố mây hun hút gập ghềnh
vẽ vào không trung khuôn mặt quen rồi lạ
nhạt nhòa anh
lẩn khuất trong ký ức
qua một đêm lời tình tự băng hà
bí mật ngủ yên mười ngón tay ngoan
lấp lánh phù dung giữa giáo điều sa mạc
bay về phía mặt trời mở khóa
bay
bay
bay
dù vấp bóng mình
trượt ngã
phía mưa
24.5.2013
Vũ Thanh Hoa