Đêm thức

chòng chành thức giấc em
đêm
biển mồ côi
bờ lẻ loi
vắng
một mình sóng
ngẩn ngơ
nằm
ngơ ngẩn
nghiêng phương nào
em cũng nhớ
anh
xót xa thương
đêm rét
cuối đông
ngoài ấy lạnh
áo có choàng đủ ấm
đêm yên ả
dáng anh ngồi
tĩnh lặng
ủ vần thơ
gieo giữa
phím đàn
vũ trụ nghiêng mình
tràn xuân phía mênh mang
một bông hoa
nở dịu dàng lặng lẽ
một chiếc lá
rơi ngoài song khe khẽ
đêm thì thầm:
Anh chẳng thức
mình anh…

27.1.2008

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu