VTH – Nhà thơ, nhà giáo, thạc sĩ Đặng Cao Sửu vừa gửi vuthanhhoa.net chùm thơ mới của anh. Xin trân trọng giới thiệu đến bạn đọc:
NGÀY XƯA… BÂY GIỜ.
Ngày xưa áo mỏng pha thân
Mỉm cười anh bảo ngồi gần kẻo xa
Má em ráng đỏ chiều pha
Then thùng khẽ nói: em là của anh.
Gió lùa hoa cải mong manh
Vắng em bỗng khuyết nửa vành trăng hao
Chiều nay phố cũ chênh chao
Hững hờ chiếc lá đi vào mùa thu.
Bướm vàng chở nặng lời ru
Hoa xoan nở giữa mịt mù tình tôi
Chiều nay con sóng mồ côi
Trái tim một nửa ru hời …ngày xưa.
VÀ TÔI CÒN LẠI…
Trả trời một sắc phiêu diêu
Mây thiu thiu ngủ, nắng chiều buồn tênh
Mùa thu mặc áo hớ hênh
Bờ xa cỏ gọi, đầu ghềnh sóng xô.
Trả trời một cõi hư vô
Trần gian in dấu ngựa thồ nẻo xưa
Đầu nguồn vẳng tiếng gà trưa
Giật mình tỉnh dậy tóc vừa Điểm sương
Gửi em tôi những nẻo đường
Liêu xiêu bóng mẹ dầm sương cuối đồng
Tôi còn lại với sắc không
Còn tôi với mênh mông khoảng trời.
TRĂNG
Giật mình chợt tỉnh chiêm bao
Vầng trăng xưa đã nhuộm màu quan san
Nâng trăng uống một ánh vàng
Ô hay! Xuân đã khẽ khàng qua sông.
HOA CAU
Hôm qua gánh lúa đồng xa
Đánh rơi nửa mảnh trăng ngà bờ kênh!
Cầu tre lắc lẻo chênh vênh
Ầu ơ tiếng mẹ nửa miền tuổi thơ
Mùa trôi đi giữa đôi bờ
Thả mây ngũ sắc tôi đem thơ về
Cánh diều no gió bờ đê
Tặng em nửa mảnh trăng thề mùa thu
Lững lờ sông chảy lời ru
Hoa cau nở giữa mịt mù tình tôi
Đêm qua thả gió lên trời
Một bông hoa cải lặng rơi bên thềm!
Đặng Cao Sửu
Đúng là nên thả nó lên giời. 3 ngày nữa lại đến rằm tháng giêng. Ngày Thơ Việt Nam năm nay chắc ông Hữu Thỉnh lại thổi bong bóng thả thơ rởm lên giời. Nghĩ cho cùng chỉ trời xanh là tội nghiệp!