có nói gì thì mùa cũng qua
bàn tay nhỏ không sao níu được
lá rụng như lãng quên đầy phố
phủ dần dấu chân đi
mình có hứa hẹn đâu
nỗi nhớ lặng im bên cạnh
thanh tẩy những chiêm bao giả tưởng
buồn loang thỏi son hồng
làm sao lấp đầy trái tim hoang
cô đơn thức bên kia đỉnh dốc
chiều nhập nhoạng thả đêm vào rối tóc
phôi sinh vừa mới qua đời
có nói gì thì mùa cũng qua
tàu chuyển bánh
một mình buồn đứng lại..
21.7.2013
Vũ Thanh Hoa
Tràn đầy tâm trạng …
…có nói gì tàu vẫn hối hả đi
Dù không muốn…
ai cũng có ga phải đến
Hạnh phúc là niềm vui dồn nén
Tạm biệt mọi người !
tôi đã đến ga tôi
Chuyến tàu thời gian đưa ta về bóng tối
Bỏ lại ngày xanh dưới sân ga.
Sẽ có một tiếng thơ tình Vũ Thanh Hoa tạc khắc với thời gian. “Làm sao lấp đầy trái tim hoang/ Cô đơn thức bên kia đỉnh dốc/ Chiều nhập nhoạng thả đêm vào rối tóc/ Phôi sinh vừa mới qua đời”. Bỗng dưng nhớ On-Ga-Béc-Gôn đa đoan và kiêu hãnh.
Chỉ từ trải ngiệm sống thực sống mới có những câu thơ rưng rưng cất cánh vút lên từ những nỗi buồn!