Chuyến xe sớm nhất – Vũ Thanh Hoa

CHUYẾN XE SỚM NHẤT 

Truyện ngắn

Đám cưới ồn ào quá, người ta bàn tán đủ thứ: nhan sắc cô dâu, so sánh họ hàng nhà trai nhà gái rồi chuyển sang tình hình kinh tế biến động do giá dầu giảm và làn sóng người di cư sang Châu Âu. Cô dâu, chú rể đến chào bàn, Linh mỉm cười khi máy ảnh và máy quay phim chĩa về phía mình, nói mấy lời chúc phúc quen thuộc.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết mặt cặp tân lang và tân nương vì nàng là đồng nghiệp của mẹ chú rể. Nhìn những đĩa thức ăn thừa mứa và li cốc đầy tràn, nàng thở dài. Khổ nỗi hạnh phúc đời người không phải lúc nào cũng tỉ lệ thuận với vẻ xa xỉ của đám cưới. Hôm qua, nàng vừa nhận điện thoại của người bạn thân báo tin họ đã quyết định li hôn sau mười mấy năm gắn bó. Thì ra hai người tốt cũng chả chắc sẽ chơi một ván bài may mắn suốt đời cùng nhau.

50A

– Em có khỏe không?

Nàng giật mình vì giọng nói dịu dàng vừa đủ nghe ngay sát bên cạnh, vội vã nâng li bia còn đầy nguyên, theo phản xạ của kẻ “dạn dày kinh nghiệm trong việc dự tiệc cưới quanh năm”, cụng “nhiệt tình” cái li người ấy vừa chìa ra.

– Anh Tùng!

Nàng thốt lên. Bao nhiêu năm nhỉ, có lẽ hơn 10 năm rồi mới gặp lại nhau, anh ấy, người của một thời lãng mạn, đã khiến nàng đắm đuối và đau đớn biết dường nào khi tan vỡ mối tình sâu đậm.

– Là em bỏ anh đấy chứ! – Tùng vẫn luôn bảo như thế nhưng nàng đủ thông minh để hiểu, khi anh đã để nàng đi nghĩa là anh không còn muốn giữ nàng lại. Linh vội vã lấy chồng chỉ sau một năm chia tay và họ không gặp lại nữa. Thỉnh thoảng vào dịp Lễ, Tết, anh có gọi điện hoặc nhắn tin chúc mừng, nàng cũng hồi đáp rất nhã nhặn nhưng đầy khách sáo. Anh cũng cưới một cô gái trẻ đẹp làm ở ngân hàng và đã có 2 con. Có lần nàng vào Facebook thấy gia đình anh tràn đầy hạnh phúc

Sân khấu ca nhạc đến phần “chiếm lĩnh” của các ca sĩ khách mời qua những chiếc loa phóng thanh ầm ỹ khiến họ phải ngả vào vai nhau, ghé sát tai nhau mới có thể nghe được cuộc nói chuyện. Một “ca sĩ” cất giọng rè rè bia rượu:

Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ
Mây bay bao năm tưởng mình đã quên 

Nhưng em yêu ơi ! Một vùng ký ức
Vẫn còn trong ta cả một trời yêu

Tùng đắc ý nháy mắt bảo Linh:

– Em nghe không, họ hát tặng mình kìa.

Nàng thấy đôi má nóng bừng. Mười năm! Ừ, mười năm đã qua thật đấy nhưng bây giờ ngồi sát bên nhau thế này, nàng lại thấy những rung động xa xưa trở lại hệt như ngày nào, hồi ấy nàng đắm đuối vẻ nhẹ nhàng, dí dỏm mà cũng đầy liều lĩnh của Tùng, thì bây giờ hình như vẫn không thể khác…

– Em có nhớ anh không?

Tùng hỏi đột ngột và nắm chặt tay Linh dưới khăn bàn. Nàng không dám thể hiện gì, sợ ai đó để ý, ráng cho nét mặt lạnh lùng:

– Em bận bịu cuộc sống gia đình và công việc nên cũng không còn nhiều thời gian cho chuyện của riêng mình…

– Làm sao mà mình quên nhau được chứ! – Tùng ngắt lời. Linh đưa mắt nhìn chung quanh, mọi người đã lần lượt ra về. Đôi bạn trẻ ngồi bên cạnh nàng cũng vừa đứng dậy, chàng trai còn vòng tay ôm eo cô bạn gái hết sức tình cảm khiến nàng cũng xôn xao… Tùng đi cạnh Linh tình tứ như một cặp đôi,  thì họ vốn là cặp đôi đẹp từ hồi còn học chung trường cơ mà. Ra cổng, Linh chúc mừng ông bà thông gia thêm lần nữa, người đồng nghiệp cảm động nắm tay Linh, không ngớt cảm ơn nàng đã lặn lội 200 cây số đến dự đám cưới con trai chị.

Họ rảo bước ra đường, gió khuya mát rượi ào tới thổi mái tóc Linh bay bềnh bồng, Tùng vừa vuốt lại tóc cho nàng vừa hỏi:

– Bao giờ em về VT?

Linh bối rối quá, làm gì còn chuyến xe nào về VT lúc hơn 9 giờ tối nữa nhưng nàng không biết trả lời anh thế nào đây, nàng thấy ngần ngại…

– Mình đi dạo một chút đi em, suốt thời gian qua anh luôn nhớ em… – Tùng nói tiếp. Linh nghiêm giọng:

– Anh phải về nhà chứ, cũng khuya rồi…

Tùng không đáp, lái chiếc xe Honda Accord đến sát bên nàng, nhã nhặn xuống mở cửa:

– Mời em lên xe.

Linh chần chừ một chút rồi đành ngồi lên. Tùng cho xe chạy chậm, những ngọn đèn đường loa lóa dạt qua hai bên đường, Sài Gòn chưa bao giờ thôi ồn ào.

– Suốt thời gian qua, anh không thể ngừng nhớ em.

Tùng lại nói, âm giọng anh dịu dàng, bình thản, chẳng thay đổi gì suốt một thời gian dài xa cách. Linh thấy mình lại như cô bé ngày xưa, rung động và mê mẩn mỗi khi nghe… Linh rụt tay lại yếu ớt phản hồi cái nắm chặt của anh…

– Anh lái xe tập trung đi nào, đường đông thế kia!

Tùng mỉm cười gật đầu, anh mở CD, giọng hát Mariah Carey nồng nàn và diệu vợi đưa Linh bay bổng về kí ức…

– Anh đi cho đến sáng luôn nếu em không cho anh biết em ở đâu tối nay.

Tùng cười cười bảo. Linh nhìn ra đường, chợt một cặp vợ chồng chở con nhỏ đi sát cửa xe khiến nàng như sực tỉnh, nhìn đồng hồ:

– Anh Tùng cho em về khách sạn HY ở đường BTX rồi anh về đi, muộn rồi!

Xe vào cổng khách sạn, người bảo vệ cúi người chào. Cô lễ tân hỏi “tế nhị’ khi Linh lấy chìa khóa phòng:

– Chị có cần em giúp gì không ạ?

Nàng còn đang lúng túng, Tùng mỉm cười, đáp:

– Khi nào cần chúng tôi sẽ gọi, rất cám ơn.

Cô lễ tân “Dạ” ngọt ngào. Tùng bấm thang máy. Linh soi trong tấm gương thấy má mình đỏ bừng.

– Em giống hệt cô sinh viên ngày xưa!

Tùng thì thầm sát bên tai. Cửa phòng vừa đóng lại, nụ hôn ngấu nghiến đã đưa Linh bay về cõi mơ xưa… Như cuộn phim cũ được chiếu lại: nốt ruồi, đôi mắt, bờ vai Tùng… Linh sao quên được…Nàng nghe Tùng bảo:

– Từng ấy năm mà thân thể em vẫn đẹp như xưa, như thời con gái…

Linh chìm đắm trong vòng ôm siết chặt của Tùng… Nhưng gần đến nấc thang cuối cùng không hiểu sao đôi mắt người chồng bây giờ bỗng hiện ra ám ảnh Linh khiến nàng phân tâm…, không hẳn vì cảm giác ăn năn, mà chính xác hơn là bản năng so sánh… Cường – chồng nàng những lúc như thế này thường dừng lại chậm rãi hôn nàng và nói những lời ngọt ngào nhưng Tùng thì vẫn như ngày nào, cuống quýt và đắm đuối… Linh chủ động cho nhịp độ chậm lại, thủ thỉ bảo Tùng:

– Anh à, anh về muộn có sao không?

– Không sao hết! Vợ chồng anh ngủ riêng từ khi cô ấy sinh đứa thứ hai. Chán nhau rồi!

Linh bất ngờ với câu trả lời tỉnh rụi ấy. Những giọt mồ hôi của Tùng nhỏ trên ngực nàng, anh với tay tắt đèn đầu giường, bảo: “Anh vui lắm, từ giờ mình lại có nhau rồi. Em yêu ngủ ngon nhé!” Nàng chưa kịp đáp lời đã nghe tiếng ngáy mãn nguyện của anh… Anh vẫn giống hệt ngày xưa sau mỗi lần làm tình.  Nhưng Linh nhận ra mình đã khác. Nàng cố nhắm mắt mà vẫn không thể ngủ được. Nàng mường tượng lại khuôn mặt xinh xắn trẻ trung của vợ Tùng nàng đã thấy qua Facebook của anh, họ thường ôm ấp nhau trong các tấm ảnh và rạng ngời hạnh phúc khi đi du lịch hay gặp gỡ bạn bè. Nàng chợt nghĩ nếu ngày xưa mình không chia tay Tùng, có thể bây giờ một người đàn bà khác đang nằm cạnh anh và cũng được nghe những nhận xét ngắn gọn của anh về vợ.

Trời bắt đầu hưng hửng sáng. Linh rón rén ngồi dậy, vào toilet rửa mặt rồi khẽ khàng mặc lại váy áo. Cẩn thật chốt cửa bên trong, nàng bấm thang máy xuống tầng trệt. Cô lễ tân thấy nàng ra ngoài sớm, nhắc:

– Trời đang mưa chị ạ, chị có cần lấy dù che không?

– Không cần đâu. Em gọi giúp một chiếc taxi nhé! – Linh mỉm cười. Chiếc taxi vòng tới trước cửa. Linh ngồi lên bảo bác tài cho đến bến xe.

– Giờ này còn sớm, chắc cô phải chờ một lát mới có chuyến xe đầu tiên, cô à! – Bác tài nói.

– Vâng, tôi chờ chuyến xe sớm nhất để về nhà.

Linh đáp rồi mở điện thoại, nhắn cho Tùng: “Em không muốn gặp lại nữa. Chúc anh hạnh phúc.”

 24/4/2016

VŨ THANH HOA

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu