Chúng ta quay quắt âm thầm phục chế im lặng – Nguyễn Nhựt Hùng

VTH – Vẫn giọng thơ lạ nhưng có chiều buồn sâu hơn, Nguyễn Nhựt Hùng tâm sự đang cần một khoảng lặng để nhìn lại. Mời bạn đọc chùm thơ Nguyễn Nhựt Hùng vừa gửi vuthanhhoa.net:

>> Sắp xếp Em trong ngăn kí ức – Nguyễn Nhựt Hùng

cua so

BOSSA NOVA MÙA HÈ

Những buổi chiều trôi trong vườn cây dại
dưới đám mây mặt buồn như truyện cổ
chúng ta quay quắt âm thầm phục chế im lặng
trên ngón tay anh chỉ còn niềm xa vắng
những đánh mất trở về chập chờn sáng tối

Trong bài hát từng huyên náo bị đào thải
chúng ta trườn chầm chậm cùng một bóng đêm
đóa thược dược nở ra nhiều cơn giông
không còn ai phủi bụi dùm trận mưa yếu đuối
những căn phòng mất ngủ nhiều thập kỷ

Sẽ gặp nhau phía tiếng đàn thùng khàn vỡ
sau cuộc mộng du trên mái ngói đỏ
chúng ta khóc dở dang nơi bữa ăn chén đũa cùng đau đớn
từng hình dung người đã trương lên như một cánh buồm nâu
khe khẽ rời đi trên bồng bềnh nước mắt.

ĐỎ

Người gõ cửa bầu trời mang bộ mặt mệt mỏi
những đám mây yếm thế bắt đầu run rẩy cho một trận đốn hạ
máu sẽ tuôn chảy suốt cơn mưa đó, trong yên tĩnh
mọi ký ức về bầu trời trở nên nhầy nhụa

Những cái cây đã mất bóng tỏa lên mùi ánh sáng hồi hộp
buổi diễu hành của những cơn đau ngơ ngác
đám trẻ con có cuống họng màu đỏ
đòi khóc lóc trong khu vườn đã trống rỗng

Nến thắp lên trên đôi mắt của giá sách mất ngủ
những bài thơ trút hơi thở nhẹ nhõm và nằm xuống
những giọng nói những cái tên bị lãng quên
nhấp nháy đỏ khi bóng tối tràn ra từ thềm gạch

Người gõ cửa trở về nằm im trong vỏ kén
một giấc mơ không đường bay cùng những thành phố xiêu vẹo ập đến
ngón tay thối rữa đã không thể xoa dịu được
vết thương sâu lở loét trong cơn mưa máu

Ai sẽ hát thánh ca để tiễn đưa những thị trấn đã bò đi
từng dấu chân in hằn niềm kiệt quệ
và bầu trời khép lại mãi trước hoàng hôn huyết dụ
rưng rưng bão sau cánh chim trúng đạn

NGUYEN NHUT HUNG
Nhà thơ trẻ Nguyễn Nhựt Hùng

XÁM

Ô cửa mê man với đôi mắt mờ xám
nhìn những bóng đêm tràn ra như tinh dịch
mọi yên tĩnh làm cơn mưa trở nên ẩm ướt
con bướm đêm nằm chết bên chậu ngải cứu

Người phụ nữ sống trong bức tranh
đã lâu rồi không buồn than thở nữa
những vệt tóc rơi trên hồ nước thẳm
những bóng người không chân đi run rẩy

Khuôn mặt mùa Hè chây lười và uể oải
chiếc bình gốm vàng da qua trận sốt
những đóa sen phờ phạc thở
rụng xuống dần trong từng tiếng nấc

Mơ về rạng đông giữa bừa bộn chăn gối
con vẹt bay về với đôi cánh không náo loạn
những ngón tay cũng không còn hoảng hốt
cuộc đối thoại lơ lửng từ gương nở ra

Trong lắng nghe những mùi hương lẩn quất
dập dềnh loang dòng sông thức dậy
lời tiên đoán u ám đã già yếu
thủa chúng ta trôi vào trong ý nghĩ

Ô cửa mê man với đôi mắt mờ xám
mở ra một lối đi đến lòng ngày thăm thẳm.

18

VÀO MÙA HÈ

vào mùa Hè, em hãy đến đây
trong thành phố đang loãng tan, những hàng cây mất ngủ, và mái ngói nhầy nhụa
mùi hương thảo chảy tràn qua bàn ăn
đại hồi, xạ hương,
làm anh nhớ đến
những tử thi co quắp
đang nằm sưởi nắng

vào mùa Hè, em mặc váy hoa
chúng ta dắt nhau, đi qua, những bãi biển toàn san hô trôi giạt, những con sứa đỏ như máu của đại dương đến kì kinh nguyệt, và những dãy phi lao màu xám xanh đau bệnh
với đôi tai đã ù lên vì gió, và nước biển
thế giới thật thinh lặng
anh muốn nói với em là,
những sinh vật phù du làm cổ họng chúng ta ngứa ngáy
có thể, vào lúc nào đó
với thanh quản bị đứt, và tay chân mọc đầy vẩy
chúng ta đã bơi được một hải trình dài

vào mùa Hè, trong những tán râm
khuôn mặt em lấp lánh
những con mèo suy yếu dưới ánh sáng
cất tiếng kêu làm trầy xước da thịt chúng ta
anh đã chôn xuống mặt đất,
một đôi mắt của người lạ

vào mùa Hè, trong cuộc mộng du dài
chúng ta ngồi giữa hoang tàn
những bức tường đổ nát vì bão bùng
với cơ thể thối rữa
chúng ta đã có thể chết thật lâu
dưới tiếng nhạc vui tươi
và những đám đông không khuôn mặt..

CHUYỆN THÁNG NĂM

những buổi chiều tháng Năm tôi ngồi đây, xoay từng dấu vân tay đã tím bầm về đúng vị trí của nó, bắt đầu cải trang thành một bóng nắng và đọc lời loạn óc của Hằng, tôi vẫn thường nghĩ về em, một cái cây với hội chứng mất ngủ, đau khổ suốt bầu trời cáu gắt của mùa Hạ, tôi vẫn thường nghĩ về em, nằm uể oải trong căn phòng treo đầy tiêu bản tranh của Claude Monet, dương cầm vang lên nức nở, những mặt trời bị tiễn biệt cứ nằm xuống, và mùi hoa ngọc lan chảy tràn trong não, người đàn bà trong quyển sách ngã xuống nệm, ủ rũ nhìn từng lọn tóc, dâng lên từng đắm đuối kí ức, tôi nói em hãy ngồi với tôi, chiêm bái điều đau đớn sau cuối, nơi chúng ta bây giờ đã là khu rừng của những ngày mưa, tiếng ve không còn giòn mà trở nên ẩm ướt, xứ sở này mang lại quá nhiều giấc mơ giống nhau, những con chim bệnh tật giọng hót, màu áo quần chỉ khơi gợi về màu sắc của tội lỗi, cả những thức ăn thừa mà những mảnh vụn bánh mì và xương xẩu cuối buổi tiệc tàn bơi ngược về đại dương, nơi bóng tối thổ huyết, màu đen từ ngón chân của ngựa, những kẻ lữ hành trèo qua núi, và mọi cái bóng mất đầu vẫn dịch chuyển, tôi đã cố gắng quay trở về ngày xưa, nhưng dường như vô vọng, người sư già trong am bất động từ năm ngoái, thức dậy xua đuổi tiếng quạ rụng đầy ngoài sân, kể cho tôi nghe về những linh hồn lưu lạc trong rừng, có thể một ngày nào đó nở ra trên bức tường, trên cốc nước rỗng không, trên điệu bộ chậm chạp của tuổi già, và hãy bắt đầu mọi u buồn từ giây phút mặt đất nâu được đào bới, những ngọn mầm của ngày mai bị lưu cữu quá lâu, mốc meo và héo quắc, tôi và em như những cánh cửa, đóng lại, trong mùa màng cằn cỗi và đốm mây cuối trời, giờ đã bốc hơi, tan mãi đi.

NGUYỄN NHỰT HÙNG

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu