Gai thép
Chúng tôi yêu nhau suốt thời sinh viên. Ra trường, vì một hiểu lầm nhỏ, tôi bỏ người tôi yêu , lấy chồng. Thời gian trôi, tôi đã thành đàn bà. Sáng nay trên đừơng tới chợ, xe tôi bỗng “xì” như một tiếng thở dài. Tôi dắt xe vào căn nhà ven đừơng có tấm biển “VÁ ÉP HONDA,XE ĐẠP”. Nào ngờ đó chính là nhà chàng. Phút gặp lại choáng váng. Chàng vẫn đẹp nhưng phong trần hơn xưa. Bàn tay kỹ sư sửa xe thô ráp, thơm thơm mùi nhựa vá, đưa những đừơng kéo sành sỏi trên miếng ruột xe đen đủi. Cái áo bảo hộ lao động bạc phếch, đứt nút, lộ đầy vẻ đàn ông quyến rũ… Buổi tối, đang ngồi coi “ Hồng lâu mộng” với chồng, tôi “À” lên rồi nói: “Em phải đến nhà ngoại lấy thêm len rồi ngủ lại đấy với cái Thoa”. Chồng tôi vẫn dán mắt vào ti-vi, bảo:” Nhớ mặc thêm áo. Mai về sớm gọi anh đi làm.” Tôi cài lại nút áo pijama cho chồng rồi ra đi như một con trộm. Tôi núp bên gốc me xù xì gần cổng nhà chàng, đợi duyên may chàng có dịp ra phố. Phố chợ về đêm vắng tanh. Một gã say loạng choạng dừng xe, ném vào tôi hơi men: “Dù không em?”… Rồi cũng đến lúc chàng bứơc ra. Dừơng như cảm đựơc ánh mắt tôi vuốt ve, chân chàng luống cuống. Tôi run rẩy rón rén bứơc theo. Tôi muốn khẽ kêu tên chàng nhưng lại muốn gần hơn nữa. Đến gần.Trời ơi! Tôi sững người.
Chàng đang rải những chiếc đinh xuống đừơng! Những cái gai thép đâm thẳng lên trời, nhòe nhoẹt ánh trăng, ánh điện.
Ký ức bất nhã
Suốt quãng đường đến bến tàu, chốc chốc chị lại mỉm cười. Từ khi li dị đến nay gần ba năm, có lẽ giờ chị mới gặp lại cảm giác hạnh phúc. Người đàn ông chị đón là người yêu đầu tiên thuở đại học. Người đã ngọt ngào, đắm say bước vào cuộc đời con gái của chị. Tuổi trẻ, chỉ vì chút tự ái nho nhỏ, họ đã chia tay. Chị lấy chồng, anh lấy vợ. Nay anh có dịp đi công tác qua thành phố quê hương chị và ghé thăm chị.
Dù đã 15 năm trôi qua, chị vẫn nhận ngay ra anh. Anh hơi mập nhưng vẫn rất đẹp trai. “Em còn đẹp hơn xưa đấy!” Anh cũng đắm đuối nhìn chị.Họ dạo bước trên công viên cạnh biển. Gió mơn man tóc và những tia nắng cuối chiều nhảy nhót trên vai áo. Rồi họ đón taxi và ngồi bên nhau. Anh nhè nhẹ nắm bàn tay chị, bàn tay chị im lặng nằm gọn trong tay anh nhưng đôi vai nhỏ thì run rẩy xúc động. Từng đôi trai gái chở nhau bằng xe máy vụt qua, chị thầm thì:
– Anh nhớ ngày xưa anh đã từng chở em bằng xe đạp suốt 120 cây số từ Sài gòn về nhà em không? Thế mà về đến nơi, ăn cơm xong, mẹ em nhất quyết không cho ngủ nhờ nhỉ…
Anh bật cười:
– À, ừ. Ngày ấy điên thật!
Chị hơi sững. Anh bảo taxi ghé vào khách sạn sang nhất thành phố biển. Anh đặt bàn ăn với đôi nến trắng, hoa hồng và rượu Sâmbanh. Họ dùng bữa tối, chuyện trò và cụng ly như trong xinê. Anh say, chị cũng bắt đầu say. Chiếc đầm đen cổ trễ khiến chị càng quyến rũ.
Anh dìu chị lên căn phòng hạng nhất, nơi có những rèm cửa lãng mạn và ánh sáng mờ ảo dìu dịu hắt từ chiếc chao đèn sang trọng. Anh ôm vòng eo thon thả của chị, chị gục đầu vào vai anh. Bỗng dưng mùi nước hoa sành điệu từ anh làm chị khựng lại, ký ức chợt ùa về mùi mồ hôi hăng hắc giữa trời nắng của anh khi gò lưng chở cô bạn gái 15 năm trước, mùi đàn ông quyến rũ…Bàn tay anh dịu dàng, thành thạo ve vuốt chị lại làm chị liên tưởng cũng bàn tay ấy ngày xưa run rẩy, lóng ngóng, vụng về…Khi anh cúi mái tóc chải óng mượt xuống chị, chiếc áo sơmi đắt tiền đang được anh cẩn thận mở từng chiếc cúc thì ký ức lại một lần nữa đưa chị về với mái tóc quăn quăn và cử chỉ nồng nhiệt cởi phăng chiếc áo phông bạc màu ngày nào của chàng sinh viên…Ký ức làm chị tỉnh hẳn rượu, chị thấy chân tay mình lạnh toát…
– Em xin lỗi nhưng em không thể…
Chị ngồi bật dậy, kéo lại váy.
– Có chuyện gì vậy? Anh xúc phạm em chăng?” Anh ngạc nhiên. Chị bối rối lắc đầu. Ký ức thật bất nhã.
– Em không còn yêu anh nữa! – Anh nói giận dỗi.
– Tha lỗi cho em- Chị rút bàn tay khỏi tay anh, nước mắt lăn trên má – Tình yêu vẫn nguyên vẹn nhưng là anh của ngày xưa…
Rồi chị chạy vội khỏi căn phòng khách sạn.
Ba trăm ngàn
Anh chia tay vợ đã sáu năm. Khoảng thời gian ấy đối với một người đàn ông không đơn giản. Anh vui bởi thoát được những cuộc điện thoại dội bom “Đang ở đâu?”,”Mấy giờ về?”,”Uống vừa vừa thôi!” hoặc những săm soi lén lút nhưng rất vụng về, những gắt gỏng, than vãn,những bài học được rút ra và những kết luận “hết chương này đến chương khác” của nhưng vĩ nhân được gọi là “Vợ”. Khoảng trời mới rộng mở trước mắt, ở đấy là những cô gái trẻ đẹp và những người đàn bà hấp dẫn. Hình như anh lại “hồi sinh tuổi hai mươi”. Anh trẻ ra, tóc nhuộm đen mượt, nói năng lịch sự và dí dỏm, sải những bước đi kiêu hãnh… Chả ai ngăn cản được những giấc mơ mới. Nhưng cuối cùng, sau những cuộc phiêu lưu có đủ hoa hồng, nước mắt, những kỳ nghỉ…và cả ở mấy phòng mạch “điều hoà” tư nhân. Anh phải công nhận: Phụ nữ em thì cao dong dỏng, em “đậm đậm phúc hậu”, em “trắng như mây”, em “nâu như mật”…nhưng rốt cuộc…như nhau! Bao giờ cũng thế, ban đầu họ tỏ ra rất kiêu sa, sau đó bị chinh phục và bắt đầu mơ mộng rất hoang đường…Cuối cùng khi anh bỏ chạy thì họ hầu như bị tan chảy…
Hôm nay anh ngất nghểu đi trên phố sau một chầu nhậu tuý luý với các bạn, cơn gió nhẹ đầu thu bỗng len tới mơn man làm anh thấy buồn và anh nhớ phụ nữ…Anh không nhớ cụ thể Tâm, Lan, Hà…(thật ra anh cũng không nhớ xuể) mà anh chỉ nhớ đơn giản là một vòng tay ôm xiết, làn mi khép phục tùng và hơi thở nồng nàn bỏng cháy…Gần đây anh còn ngại cả những cuộc tình “ổn định” bởi không chịu được sự “lấn sân dần” từ các người tình. Lúc mới quen vu vơ, các em bao giờ cũng thích khơi gợi tán tỉnh. Tán tỉnh chơi chơi thì các em bắt đầu “yêu thật”. Mà khi “yêu thật” rồi thì cơ man vấn đề…cũng chẳng khác thời “ở cũi” là bao: giận dỗi, nghi ngờ, ghen tuông, than vãn và một trong những sai lầm chung của các phụ nữ là : lúc nào họ cũng muốn kiểm soát tâm tư của đàn ông ! Mệt mỏi !
Đêm nay anh nhớ phụ nữ nhưng anh muốn sẽ làm tình với một tâm trạng thật thoải mái, không vướng bận tình cảm, trách nhiệm, nhưng cũng không thô tục, hạ cấp quá…Kinh nghiệm đưa anh đến gần cổng một trường Đại học…Vài cô thấp thoáng chào mời nhưng anh không ưng. Dù gì, cũng phải hợp “gu”. Một cô gái bước ra từ một ngõ hẹp, chân dài, tóc dài và gương mặt có vẻ thuỳ mị. Đấy là kiểu phụ nữ mà anh ưng. Anh đi theo và cô ta quay lại, hình như cô ta có cử chỉ gì đó lạ lạ nhưng anh không để ý. Anh đi sát đến, cẩn thận ngó xung quanh và hỏi: “Đi không em?” .Cô gái mỉm cười, dưới ánh đèn đường anh thấy nụ cười hơi quen nhưng kệ. Họ vào một khách sạn tầm tầm, kín đáo. Trong ánh đèn mờ ảo, anh lại thấy khuôn mặt cô gái quen quen nhưng không thể nhớ gặp ở đâu. Để thêm cảm hứng, anh nói một câu lấy lòng: “Trông em giống một diễn viên trên phim truyền hình.” Mà anh cũng nghĩ như thế thật. Cô gái làm tình rất bốc lửa nhưng không chuyên nghiệp lắm, anh chỉ lạ là sao cô ta rất thạo những vùng nhạy cảm đặc biệt của anh, những nơi mà chỉ có những người tình thật sự mới hiểu. Trong lúc mây mưa, anh nhận thấy hình như cô ta khóc nhưng anh kệ. Anh sợ những giọt nước mắt của các cô gái làm tiền. Nó như nước mưa vậy. Không khéo lại sắp sa vào hàng tỉ những “ca cảnh cải lương” rẻ tiền. Nhưng quả thật, cô ta làm tình như một người yêu thật sự, như là “ngôi sao phòng the” đầy triển vọng. Rất mỹ mãn. Xong xuôi, anh buồn ngủ quá đỗi, không thể mở nổi mắt, không cả kịp tắm rửa, lăn ra ngáy vang trời…
Khi anh mở mắt thì trời đã sáng rõ. Các diễn biến đêm qua định hình lại. Cô gái đã biến mất. Anh điếng hồn, không thấy điện thoại di động, ví , khoá xe máy… đâu. Chết thật, anh nhớ lại các vụ án mất địện thoại, mất xe máy, mất ví…mà khổ chủ cứ phải cắn răng chịu…xảy ra trong các mẩu tin nho nhỏ của báo Công An vẫn đăng với cái tít rất hấp dẫn “Vì ham của lạ”. Anh tìm dưới gối, dưới nệm giường, trong ngăn kéo cũng không thấy đâu. Hi vọng cuối cùng, anh mở cánh tủ quần áo cũ kỹ và thấy : Quần tây và áo sơ mi của anh được xếp lại cẩn thận, ngay ngắn, đặt ở trên là ví, điện thoại di động, khoá xe…và một bức thư. Ngạc nhiên quá đỗi, anh đọc: “ Anh Nguyễn Viết Tường ơi! (Anh lạnh toát mình khi nghe đầy đủ tên họ như trong tờ Sơ yếu lý lịch cơ quan) Cuối cùng thì anh vẫn không nhận ra em. Em là cô gái anh đã quen trong chuyến đi nghỉ của Công đoàn ngành mấy năm trước khi anh vừa chia tay vợ. Chúng ta đã có ba ngày với nhau ở thành phố biển thật nồng cháy và đắm đuối. Anh đã hứa rất nhiều với em và tặng em chiếc nhẫn nhỏ. Em đã yêu và chờ đợi được gặp lại anh biết bao. Em vừa bán chiếc nhẫn. Món tiền em gửi trả lại đây đúng bằng trị giá chiếc nhẫn. Vĩnh biệt anh.” Anh nhìn thấy ba tờ một trăm ngàn mới cứng đính kèm lá thư. Anh khóc.
Chiêm bao
Nàng ngồi nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định trước mặt. Nàng không tin nổi những gì đã xảy ra, chuyện xảy ra chỉ mới ba ngày thôi, ba ngày…Khi ấy, nàng và chàng hẹn nhau cùng đi ăn tối vào thứ bảy cuối tuần. Nàng biết chàng sẽ nói những điều hệ trọng vào hôm ấy vì họ đã yêu nhau hơn hai năm rồi, nàng đã mặc cái áo xanh tuyệt đẹp, trang điểm tuyệt đẹp chờ chàng đến đón… nhưng mãi mãi… chàng sẽ chẳng bao giờ đến vì một tai nạn giao thông bất ngờ. Chàng chết khi trên tay còn cầm bó hoa hồng đỏ rực bọc trong lớp giấy lụa kiêu sa. Nàng không khóc nổi vì nước mắt đã cô đặc lại trong trái tim. Trong phút giây đau đớn, nàng ước mình được chết theo chàng , may mà cô bạn thân đã kịp kéo nàng ra khỏi ý nghĩ u ám đó. Nàng sợ những lời động viên an ủi trong lúc này, nàng sợ những sẻ chia, thương cảm của những người đang sống trong trọn vẹn. Trái tim vẫn đập trong lồng ngực, mắt vẫn nhìn, tai vẫn lắng nghe nhưng nàng thấy hình như sự sống thực sự với mình cũng đã hết. Gieo mình xuống nệm, bờ vai vững chãi của chàng , nơi nàng vẫn tựa đầu để thủ thỉ, giận hờn lại hiển hiện… Trùm chăn, nhắm mắt lại, vòng tay mạnh mẽ và đôi mắt dịu hiền của chàng lại vò xé nỗi nhớ của nàng… Nàng lả đi trong đau đớn và hồi tưởng… Nàng vật vã trong một cõi mê và tiềm thức của nàng như bị thôi miên… Một ông già râu tóc trắng toát, mặc tấm áo choàng màu thẫm hiện lên… Nhìn vẻ mặt phúc hậu và cử chỉ điềm đạm của ông, nàng hỏi:
– Cháu trông Ông giống thần tiên trong phim quá ? Ông già mỉm cười trông càng hiền hậu:
– Con gái thông minh lắm. Ta là Thần Cứu rỗi đây. Ta chỉ xuất hiện khi một người thật tuyệt vọng và đau buồn. Con muốn ta giúp con điều gì?
Nước mắt chứa chan, nàng nói như không kịp thở:
– Ông bảo giờ con còn ao ước gì nữa ngoài ước mơ anh ấy sống lại để chúng con được sống với nhau đến đầu bạc răng long và có thật nhiều con cái…
Ông già khe khẽ gật đầu thấu hiểu rồi ông vẩy nhẹ bàn tay, nhắm mặt lại, bảo:
– Con sẽ được như ý. Các con đang ở với nhau bốn mươi năm sau!
Nàng vẫn chưa hiểu lắm thì chẳng thấy Thần đâu nữa.
Một người đàn ông đi về phía nàng, nàng nhìn người ấy một lát và lại thấy nước mắt chứa chan…Chàng! Nhưng chàng của 40 năm sau thì đương nhiên phải khác chàng bây giờ: tóc đã bạc hơn nửa mái đầu, bụng nặng nề, khuôn mặt tuấn tú hằn sâu vẻ mệt mỏi. Nàng mỉm cười với chàng nhưng chàng chẳng nhìn ,chỉ hỏi: “Đi đâu bây giờ mới về?” Rồi cũng chẳng nghe nàng trả lời, chàng bước vào căn nhà nhỏ mà nàng hiểu là tổ ấm của mình. Nàng thấy họ đã có bốn người con : hai trai ,hai gái. Các cô gái giống hệt mẹ, các chàng trai giống hệt cha, thật thỏa ước nguyện! Cô gái đầu đã sinh cháu và mang sang nhờ nàng trông giúp. Vừa bế cháu ,nàng vừa nghe con gái kể thật nhiều tội của chàng rể . Ba đứa con sau đứa thì đòi lấy vợ, đứa thì đang yêu, đứa lại học kém, đứa nào cũng kể lể xin tiền bố mẹ làm cho chàng và nàng cứ rối tinh rối mù cả lên. Chàng ngồi đọc báo và xem ti-vi, mặc cho nàng vừa bế cháu vừa nấu nướng, nàng tự an ủi: ông ấy ăn ở nhà là may rồi. Cơm dọn ra, bọn trẻ con toan cãi nhau đã bị chàng nạt nộ một trận nên cả nhà ăn lặng lẽ và mau chóng . Khi vào phòng ngủ , nàng mới có dịp ngồi trước gương trang điểm và giật mình: trong gương là một mụ béo với đôi má chảy xệ và đôi mắt khắc nghiệt đầy dấu chân chim…Vừa lúc ấy, chàng cũng bước vào. Khi chàng cởi bộ đồ tây ,chỉ còn đồ lót, nàng thở dài quay đi khi nhìn thấy cái bụng nung núc mỡ… nhưng rồi nhớ ra dáng vóc mình, nàng khe khẽ nằm xuống cạnh chàng. Chàng “ợ” lên một tiếng sau khi ăn no và quay về phía nàng. Mỗi khi nằm bên nhau thế nào họ cũng bàn về chi tiêu và con cái. Nàng ca cẩm về sự thiếu hụt, về giá cả tăng vùn vụt và lũ con khó bảo còn chàng thì gắt gỏng hỏi nàng muốn gì ở chàng nữa, chàng mệt mỏi lắm rồi. Nàng im lặng, giá như lúc này chàng quàng tay dịu dàng ôm nàng thôi (chẳng cần khao khát và đắm say như 40 năm trước) thì mọi khó khăn có lẽ sẽ nhẹ nhàng biết bao nhưng sau khi lướt mắt qua thân hình của vợ, chàng vô tư chìm ngay vào giấc ngủ với những tiếng “kéo bễ lò rèn” rung giường. Nàng thấy bực bội vô cùng, chẳng biết vì tiếng ngáy, vì giá cả leo thang hay vì lũ con cứng đầu… Nàng thấy sao mình bế tắc và thất vọng thế, nhìn quanh mấy nhà hàng xóm sao họ may mắn thế … ”Vô dụng! Thật vô dụng!” Nàng lầm bầm và chợt tỉnh giấc. Nàng thấy nàng vẫn nằm một mình. Tấm ảnh chàng mỉm cười vẫn ngự ở đầu giường. Chàng mãi mãi vẫn là chàng trai ba mươi tuổi dáng dong dỏng cao, hào hoa và hóm hỉnh. Trong ký ức cuối cùng của chàng, nàng mãi mãi vẫn là cô gái hiền dịu có đôi chân dài, mái tóc dài và vòng eo thon thả . Nàng ngồi dậy, khoác tấm áo lạnh , mở cửa và bước ra phố.
Tìm bạn
Mục “Tìm bạn trăm năm “ trên báo hôm nay có đoạn giới thiệu:”Nam giới. Cao 1m70, nặng 68 kg. Tuổi Dần. Kinh doanh. Tự do đã hai năm. Tìm bạn gái đồng cảm. Không yêu cầu gì thêm. Nếu hợp, sẽ tiến xa hơn.” Cô rất mừng. Tuổi của cô hợp nhất với tuổi Dần. Cô đã ly hôn, nghĩa là cũng “tự do” đến sáu năm rồi. Con gái đang học cấp ba. Tháng sau cô 40 tuổi. Sốt ruột lắm. Sáu năm qua, cô vẫn âm thầm tìm kiếm. Nhưng thật không dễ chút nào. Những “mối” do bạn bè giới thiệu họ bảo “được” theo ý họ nhưng khi gặp thì cô lại không thấy “được”: Mấy gã trai trẻ thường nghèo rớt mùng tơi, thể nào cũng mắc tật gì đó trong mấy cái cô kỵ : thuốc lá, rượu chè, bài bạc…Gặp cô, với tuổi tác và hoàn cảnh hiện tại, lấy đâu ra ở họ “những đợt sóng ngầm”! Nên “lời ngỏ” của họ cô ngờ rằng có đến 50 phần trăm thực dụng! Những chàng “cao tuổi” thì “hóa trang” tài đến đâu, mái tóc đen nhánh bởi thuốc nhuộm cũng không che lấp được mênh mông khoảng…hói! Quần áo các “lão anh” dù có tậu loại hàng hiệu hảo hạng nào cũng khó giấu nổi… cái bụng phệ! Nhưng phần sợ nhất là : tuy cũng “tơi tả mấy tập nháp” rồi nhưng các anh này lại đòi hỏi đối tượng rất khắt khe: hình thức, đức hạnh, nội trợ, tâm hồn…Và điều khôi hài là, không biết các “lão anh” còn bao nhiêu “xí quách” nhưng lại có một ham muốn vô tận “đối tượng nữ càng trẻ càng…thích”! Các “lão anh” còn cực kỳ thận trọng. Rất sợ những hồi ức cũ lại “tái bản”… nên với họ, giai đoạn “tìm hiểu” có khi giống một cuộc “đấu giá” hơn!
Hẹn hò trên mạng thì phiêu lưu. Lứa tuổi teen phù hợp với hình thức này hơn. Họ nhiều thời gian để “chát chít”. Liều lĩnh và tự tin để biến “ảo” thành “thật”. Bởi vì nếu thất bại, họ còn nhiều cơ hội để “phục hồi”, với cô thì… ít lắm.
Làm việc tại một công ty lớn, đôi lần cô cũng vướng những “cú sét”. Những người đàn ông này tương đối hấp dẫn, tài giỏi, địa vị cao sang và rất ưu ái cô nhưng…(chỉ cái “nhưng” duy nhất) họ đều…đang có vợ và cùng có “chính sách chung” là :“Chỉ thêm chứ không bớt…Vợ”! Gian nan làm sao…
Cô nhịp chân theo điệu nhạc từ máy vi tính, đọc lại lời giới thiệu và bắt đầu tưởng tượng…Dù không còn trẻ, khởi đầu một thiên tình sử ai chả có quyền lãng mạn… Chàng là Việt kiều? Chàng là đại gia? Hay chủ một doanh nghiệp nhỏ cũng được… Nhưng người đàn bà bốn mươi tuổi thông minh và thận trọng lại định thần ngay. Coi chừng: Một gã nghiện hút, nát rượu, bài bạc, trai gái, ngoại tình, lừa đảo…Có thế thì mới gãy gánh chứ? Rồi cô lại tự mắng : Hồ nghi đến mức bệnh hoạn! Lúc nào cũng thấy xung quanh toàn những mưu đồ! Rõ ràng người này dễ chịu khi chẳng yêu cầu chi li với đối tượng. Có lẽ mình bắt đầu tính toán quá . Hãy xem các lời giới thiệu khác cùng các yêu cầu: Tìm bạn gái có hình thức ưa nhìn, cao trên 1m60, trình độ đại học, có nhà riêng, chưa có con...Khiếp! Thái tử đi kén Công nương chắc? Khắc nghiệt thật!
Mình sẽ không vội vã nhưng không thể để lỡ những cơ hội trong đời…
Thư qua thư lại. Điện thoại. Hẹn hò. Cuối cùng họ gặp ở một quán cà phê. Cô chọn chiếc áo may khéo nhưng giản dị. Buổi đầu không nên màu mè. Anh đón cô ngay ở bãi gửi xe. Hình thức anh không nổi trội nhưng vóc dáng cân đối. Mặc đồ lịch sự. Nói năng nhẹ nhàng. Hai người trông đẹp đôi. “ Sáu năm qua hình như đã có hậu”. Cô lạc quan.
– Anh đang làm việc ở đâu ạ? Sau vài câu xã giao, cô vào ngay “thân bài”.
– Anh buôn bán nhỏ thôi…
Anh hơi bối rối.
” Thôi, không phải đại gia cũng không sao. Giới đại gia phức tạp lắm”. Cô tự nhủ.
– Thế nhà anh ở đâu?
– Anh chưa có nhà riêng. Đang ở nhờ ông bác ruột.
“Mới ly hôn, việc phân chia tài sản cũng lại là cả một vấn đề đây…- Cô nghĩ – Mình có nhà riêng, lo gì”
– Anh có mấy con rồi?
– Anh có hai con nhưng đều ở với bà ấy.
“Thế càng tốt. Nếu một đứa ở cùng cũng chả sao, mình sẽ cố gắng là một người mẹ kế tốt bụng”. Cô tự nhủ.
– Nhưng cụ thể là anh đang buôn bán hàng gì thế ? Trong hai năm tự do anh đã chán cảnh độc thân rồi ư?
Cô mỉm cười. Phải hỏi thật kỹ chứ. Giống cuộc phỏng vấn quá nhưng anh chàng không hề khó chịu. Anh cũng cười :
– Hiện giờ anh đang kinh doanh mặt hàng keo dính chuột. Trước đây anh chuyên về rượu giả, trúng lắm, nhưng họ bắt được. Bị kết án 5 năm nhưng anh đã mãn hạn 2 năm rồi . Vợ anh bỏ đi cùng hai con ngay khi anh bị bắt. Đó là tất cả sự thật cuộc đời anh.
Cô chết sững. Im lặng. Rồi cô đứng phắt dậy. Cô định sẽ ném một câu gì đó thật đau đớn cho bõ những ngày mơ mộng. Cô định sẽ cười ha hả và hỏi anh ta có bình thường về tâm thần không hoặc có thể chỉ đơn giản một cái nhếch môi đáng đời rồi kiêu hãnh ra về… Chuẩn bị… nhìn thẳng vào mắt anh ta… Anh vẫn ngồi nguyên, nhìn cô điềm tĩnh chờ đợi tất cả… Nhìn sâu vào đôi mắt anh, cô bỗng thấy cay cay nơi sống mũi : đôi mắt bình thản, thẳng thắn, chân thành. Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía anh, thì thầm:
– Lần đầu tiên em gặp một người đàn ông chân thật như anh. Em không đi tìm nữa.
Vũ Thanh Hoa
chẳng hiểu biết gì nhiều về tâm lý của phụ nữ nhưng đọc những truyện này cảm nhận thấy tác giả sống cùng các nhân vật chính với chiều sâu nội tâm và hiểu thấu tâm lý, tình cảm con người..
Tôi đọc và rất thích mấy truyện mini này. Người HN thật tài hoa…Cảm ơn bạn và chúc bạn vui khoẻ, sáng tác nhiều truyện hay hơn nữa nhé!
“Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở” do vướng “chính sách chung”.
Trong chiêm bao người phụ nữ chỉ thấy người yêu “vô tư chìm vào giấc ngủ…” mà chưa thấy dòng nước dãi sểu dài bên má nữa.