áo len hờ hững khăn choàng
em đi thong thả
mơ màng chớm đông
gió xô mây
ngà bềnh bồng
sương vương như thực như không
ngập ngừng
giật mình thoáng bóng người dưng
chông chênh ký ức như từng thân quen
ảo mờ bên cửa ánh đèn
tiếng dương cầm lạnh buốt thềm rong rêu
dấu buồn in nét phù điêu
tím biêng biếc tím cả chiều chênh chao
cô liêu lạc giữa ồn ào
cây bàng thả lá rơi vào
ngày xưa…
3.12.2010
Vũ Thanh Hoa
Thân quen như thể mùa đông
Thân quen như thể tiếng lòng riêng ta
Những vần thơ Vũ Thanh Hoa…
Thích câu cuối “cây bàng thả lá rơi vào/ngày xưa…Mà sao lại đề năm 2010?
Bài này viết từ dạo ấy, bác Xuân Thủy ạ!