VTH – Vẫn thủy chung, cặm cụi bên những trang viết, Châu Hoài Thanh không ngừng trăn trở, tìm tòi giữa cuộc đời bao vất vả mưu sinh… Giới thiệu cùng bạn yêu thơ chùm thơ chị vừa gửi vuthanhhoa.net:
>> Tìm dấu môi bên thềm nhớ – Châu Hoài Thanh
RỒI SẼ QUA…
Xin em đừng khóc
Dẫu một lần ở trước mặt anh
Nỗi đau rồi sẽ qua
Niềm vui rồi sẽ tới
Anh xin làm chiếc gối
Cho trái tim em ngủ nhờ
Gọi về những giấc mơ
Hạnh phúc – một điều giản dị
Để mỗi sớm anh cùng em thức dậy
Bên hiên nhà rực rỡ ánh bình minh
Xin em đừng ngủ quên
Ướp nỗi buồn trong đêm lạnh giá
Một vòng tay nâng khi em ngã
Vết đau nào rồi cũng sẽ liền da…
NỖI NHỚ LẠC MÙA
Bàn tay nào che buốt giá cho em
Phía mùa đông chẳng còn chăn ấm
Giấc mơ xanh rêu ướt đẫm
Cơn ho trở mùa rát đêm
Bàn tay nào che phía không anh
Bình minh ngủ quên trong ngày tối
Người ngủ quên trong hờn dỗi
Chiếc bóng soi mình lẻ loi
Em vẫn đi tìm một tình yêu
Tìm cái thật giữa muôn vàn lừa dối
Dẫu biết ngày xưa tình nóng vội
Rưng rức em.
Nỗi nhớ lạc mùa…
VÔ CỚ
Có khi em tự hỏi mình
Hạnh phúc sẽ về đâu khi tình yêu rạn vỡ
Câu thơ trở mình than thở
Lật tìm ý niệm giản đơn
Có những khi em tự dỗi hờn
Trách chiều vội để vầng trăng mọc sớm
Trách ngôi nhà trở nên quá rộng
Bữa cơm chiều hai đôi đũa cứ chờ nhau
Vách thời gian – nếp gấp cũ nhàu
Em từng vẽ bằng gam màu ánh sáng
Không gian ba chiều em xếp vào phẳng lặng
Giấu dưới gối mềm cơn sóng gọi hờn ghen
Cuộc chiến với anh – em chẳng thể gọi tên
Lòng trở lạnh ngỡ mùa đông đến vội
Anh tự nhiên có bao giờ nghĩ ngợi
Chỉ em đau –
Mũi tên vô cớ đã nhắm thẳng tim mình…
NGƯỜI GÁNH MÙA ĐÔNG
Chẳng còn ông ngồi bên bậc cửa
Điếu tẩu cong vít nửa vành môi
Thời gian trôi trên gót chân nứt nẻ
Chẳng có mùa đông nào vĩnh cữu
Đêm thập thễnh qua ngày
Cơn hen trở dạ kéo lồng ngực đi xuống
Hai ống chân gầy chật chội mép giường con
Ông gánh mùa đông về bên kia thế giới
Chút ấm nồng để lại dưới hàng hiên
Mẹ khóc gọi tên
Cha gắn nỗi buồn lên mi mắt
Nỗi nhớ khóc trên vai đêm
Ướt đẫm lời ông ru tôi ngày bé
“Ầu ơ… Ví dầu cầu ván… đóng đinh…”
Mười hai lần giỗ ông tôi không về được
Bậc cửa mòn dấu bước chân sang
Tôi mòn tôi năm tháng
Lẫn trong kí ức bé thơ tôi
Điếu tẩu cong vành môi héo úa
Xin một lần ngược búi thời gian…
CHÂU HÒA THANH
“Ông gánh mùa đông về bên kia thế giới
Chút ấm nồng để lại dưới hàng hiên”
Không phải là người giỏi tiếng Việt và ” đụng chạm” với thơ văn vì môi trường sống, nhưng hai câu này làm ly càphe^ sáng nay có chút mặn, có thể của muối, của beurre hay của tuổi đời?
Tác giả còn quá trẻ cho mùa đông
Nhưng tác giả vẫn luôn cần cái hiên nhà, trên cõi đời này
Cám ơn