VTH – Nhà thơ Nguyễn Lâm Cẩn là Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng. Thơ anh sâu sắc và lay động lòng người, VTH xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Lâm Cẩn trích từ blog của anh:
PHỤC SINH
Hãy ngắm tim anh mà bắn
Đừng run
Vốn nó tàn phế rồi, đâu còn lành lặn
Mở mắt ra em
Đừng nhắm
Lỡ trượt ra ngoài anh chỉ bị thương thôi !
Cứ ngắm vào vòng xoáy điểm mười
Khi súng nổ em tràn đầy hạnh phúc
Anh sẽ viết lại lời di chúc
Được vì em mà nát cả trái tim
Đừng ngắm lâu
Bóp cò đi em
Anh mỉm cười sau một làn đạn tới
Giây phút ấy suốt đời anh chờ đợi
Như dòng sông nước đâu chảy hai lần
Viên đạn cuối cùng anh gục xuống dưới chân
Ngước nhìn em thiên thần huyền thoại
Từ sâu thẳm anh nói lời hoang dại
Phục sinh là họng súng tình em !
Hà Nội 29-7-2011
EM, ĐIÊU KHẮC ĐÁ
Đẽo gọt hình hài qua tay em
Đá già thành non trẻ
Phiêu du hoang sơ từ thiên niên kỷ
Nhớ thương đã quay về
Nghệ sĩ lành nghề
Đẽo gọt anh ù lỳ hoang hoải đá
Bàn tay phép lạ
Đá có hồn về ngụ cư nơi trái tim mòn mỏi
Đang ngủ mê bật lên tiếng nói
Hồng hào nuôi thắm thịt da thơ
Nuôi ước mơ xỏ giày đi vạn dặm
Đến chân trời mọc lên sự sống
Giờ
Lìa xa trống vắng
Lìa xa mòn mỏi điệp trùng
Lìa xa khôn cùng cơn đói miên man
Lìa xa cơn khát sa mạc khô tình em cát trắng
Em
Người đàn bà gieo vào đá mọc lên hy vọng
HN 2-6-2011
LẶNG LẼ
(Viết tặng những ai đang yêu ” ngoài hôn nhân”)
Đứng đây mà không đứng đây
Ngồi đấy mà chẳng ngồi đấy
Nhìn thấy mà không hề thấy
Em là ai?
Không kịch trường sao sắm mấy vai
Cái vai chính khoác lên màu không sắc
Hơi thở kề mà xa lơ xa lắc
Tình là chi?
Nhìn trong nhau
Nằm trong nhau
Tan vào nhau
Trước thiên hạ như người dưng nước lã
Đời là gì thế hả ?
Chẳng thể nào định nghĩa nổi đâu
Rời ngôi nha`
Lại lặng lẽ hẹn nhau.
HN 26-5-2011
QUẢNG CÁO VÀ KHI…
Trước cổng bệnh viện:
– Bò cạp cắn: Một ngày chữa khỏi !
– Rắn cắn: Ba ngày !
– Chó dại cắn: Bảy ngày !
– Người cắn: Bó tay !
Tôi đi khắp đó đây
Ai cũng khát khao người với người là bạn
“Chất độc người” không giới hạn
Phủ lên trên địa cầu
Người cắn người
Người tự cắn nhau !
Cụ rùa Hồ Gươm người rịt vết thương đau
Ngày ngày qua vái lạy
Vành móng ngựa búa quan tòa giẫy nảy
Rắn mặt bàn một mạng người đi
Ngục tù giam ngục tù
Khuôn mặt lầm lỳ
Cảm xúc đá nằm như tảng đá
Anh và em phương trời xa lạ
Hồn thơ mắt lá xanh nhau
Đà điểu trong anh tìm cát rúc đầu*
Khi em nhìn nơi khác…!
Ông bác sĩ ơi
Xin đừng lầm lạc
Viết thêm dòng:
Tình yêu cắn vết thương bò cạp…
Một ngày bác sĩ …Chữa xong đau!
HN 4-5-2011
TÙ NHÂN THÂN PHẬN
Chưa một lần đứng trước vành móng ngựa
Nghe thẩm phán gõ búa xuống mặt bàn
Nhưng tôi, một tù nhân
Khi miệng chưa hôi sữa
Giữa nhân gian
Tôi nộp mệnh nhà giam!
*
Chiếc còng số 8 là tôi
Xà lim là tôi
Bốt gác cũng là tôi
Quản giáo cũng là tôi nữa
*
Hỏi giọt mồ hôi
Mày chảy từ đâu?
Hỏi giọt máu
Mày từ đâu đến?
Giọt mồ hôi và giọt máu
Ai nuôi ai
Để thân tôi kết tụ hình hài?
*
Không van nài
Thượng Đế cho tự do và hạnh phúc
Tìm tự do trong ngục
*
Lời mẹ ru:
Nhìn đời bằng con mắt mù
Con sẽ tìm ra ánh sáng.
(Đêm gọi- NXB Hội Nhà văn- 2011)
THỜI GIAN THÂN PHẬN
Một năm
Ừ nhỉ
Nhanh chưa
Thế mà cứ nghĩ như vừa đâu đây
Ba trăm thêm sáu mười ngày
Thời gian qua đốt ngón tay mà già
Một ngày
Ta chắc còn ta ?
Một ngày
Một quãng đường xa gập ghềnh
Mệnh người đã mỏng còn chênh
Mỗi thân mỗi phận lênh đênh đứng ngồi
Thời gian
Đầu lưỡi trơn môi
Chợ đời thấm giọt mồ hôi nhân tình
Một năm
Mình lại giật mình
Bao nhiêu thần tượng hiện hình
Rồi tan
Chỉ còn lại mảnh nhân gian
Mòn trong nhân thế cơ hàn mà thôi !
Thời gian cũng hoá mồ côi
Cô đơn nhìn kiếp luân hồi đang quay
Cửa đền khấn vái cầu may
Nhân tâm hương khói tháng ngày dối gian !
Hà Nội 1-8-2010
CHỊ NGỒI GIẶT ÁO
Chị ngồi giặt áo cầu ao
Sóng dìm ngạt thở ngôi sao trên trời
Tay quờ
Chiếc bóng
Vỡ đôi
Vớt lên
Tuột xuống
Từ hồi
Tiễn đưa…
Chị ngồi giặt áo
Sông mơ
Trăng treo ngày ấy
Bây giờ
Vẫn đây ?
Vừng trăng
Tròn
Khuyết
Hao
Gầy
Chỉ còn sợi tóc theo mây trắng trời !
Chị ngồi giặt áo kiếp người
Hai tay vò nát nụ cười còn trinh
Vò chi mãi trái tim mình
Phơi khô cháy cả kiếp tình
Chị ơi !
Sông đời dòng lặng lờ trôi
Đổ bao nhiêu máu, mồ hôi…cho đầy ?
Chị ngồi hong
Dưới bóng cây
Cây xanh
Tròn tán
Chim bầy
Có đôi
Áo khô như chị
Lâu rồi
Hồn không xỏ ống từ hồi người đi.
Hà Nội 2008
Nguyễn Lâm Cẩn
VTH đã giới thiệu chùm thơ của anh.Cảm ơn em nhiều, rất nhiều.Cảm ơn bạn đọc đã ghé mắt tới
Chúc anh Nguyễn Lâm Cẩn vui nhé. 🙂