VTH – Vài lần gặp nhà thơ Tôn Quang Minh trong dịp sinh hoạt Hội Văn Nghệ tỉnh, đó là mấy cuộc họp có định hướng nên cũng đơn điệu, không có gì để trò chuyện nhiều. Sau đó đài Phát thanh Tỉnh BRVT có mời nhà thơ Hoàng Quý, nhà thơ Tôn Quang Minh và tôi tham gia một buổi trò chuyện chủ đề về Thơ người lính. Tôi bất ngờ với lối kể chuyện lôi cuốn và được nghe những câu thơ hay, tình cảm và sâu sắc qua giọng đọc đầy cảm xúc của nhà thơ Tôn Quang Minh. Qua đó tôi cũng biết được phần nào cuộc đời lính cũng như cuộc đời riêng nhiều trắc trở của anh. Tôn Quang Minh có chất “thi sĩ Nghệ” rõ rệt, và tất nhiên điều này thể hiện rõ nét trong các tác phẩm của anh. Mời Bạn đọc chùm thơ của nhà thơ Tôn Quang Minh gửi vuthanhhoa.com:
• Nhà thơ Tôn Quang Minh học Kỹ sư điện tại Đại Học BKHN; ThS Thông tin quân sự.
• HV VHNT Khánh Hoà (1993); HV VHNT BR-VT (2015).
• Đã xuất bản: 5 tập thơ
• Nhiều giải nhất, nhì trong các cuộc thi thơ của tỉnh Khánh Hòa và Quân đội.
• Hiện là Đại tá nghỉ hưu, sống và viết tại TP Vũng Tàu.
CỨ PHẢI HÁT THÔI
Con chim nhỏ gầy kia đang hát những gì?
Cũng như tôi nó đang ngửa cổ líu lo bầu trời xanh biếc
Thế giới này có nhiều điều cần phải được rung lên
Mà lý do đôi khi không cần biết.
Tôi đang hát thật to và nghĩ về Bùi Giáng
Về những câu thơ không thể hiểu của ông
Nếu thơ tôi cũng hồn- nhiên- điên như thế
Em có vỗ tay không?
Tôi đang hát thật to những câu thơ ca ngợi mùi bùn
Những câu thơ làm người ta chóng mặt
Thì ra có những điều cũng nên nghĩ khác
Biết đâu có ngày em thấy thương tôi.
Con chim nhỏ gầy kia đang hát vang những bài ca nó tin là mới nhất
Tôi đang ngân nga những chuyện đã cũ rồi
Thôi thì dở hay gió mây sẽ tính
Để đỡ bồn chồn cứ phải hát thôi.
NGOÁI LẠI
Trên đường đời nhiều khi ta ngoái lại
Chẳng để tin chẳng để nhớ điều gì
Trên đường đời nhiều khi ta ngoái lại
Rồi đi.
Đắng ngọt buồn vui xếp thành kỷ niệm
Trăng cũ phôi pha bến cũ nhạt nhòa
Những lời hứa lâu dần thành gánh nặng
Mẹ vẫn mỏi mòn vẫn áo mỏng đường xa.
Chẳng nhiều thứ để ta vin làm cớ
Cái mới còn xanh cái cũ chưa già
Và em nữa em bây giờ cũng khác
Em bây giờ mơ ước chẳng như xưa.
Và ta nữa ta bây giờ cũng khác
Chẳng dễ tin chẳng dễ nhớ điều gì
Trên đường đời
nhiều khi ta ngoái lại
Rồi đi.
TƯỞNG TƯỢNG
Những gì ta cần thường khó gặp
Nhưng sẽ ra sao nếu sông ấy đổi dòng
Hãy tưởng tượng ta trở nên dễ bảo
Em có còn xuống bến với ta không?
Hãy tưởng tượng ta chưa từng đói khổ
Chưa từng mong tan chợ mẹ mua quà
Mẹ có từng thương ta nhiều đến thế
Những xế chiều, phố thị, gánh hàng xa…
Hãy tưởng tượng ta chưa từng trượt ngã
Đường vào làng không lổn nhổn đá dăm
Sông Cụt cầu Đông sông không còn cụt
Ta làm sao thương hết dáng em buồn.
Hãy tưởng tượng ta không khờ khạo thế
Đêm Sơn Kim* đâu tinh khiết đến giờ
Em có thể đã vài ba lần khác
Ta vẫn còn tiếc nuối thủa trai tơ.
Hãy tưởng tượng ta trở nên giàu có
Nhà cao thêm, cửa luôn phải cài then
Ngọn cỏ nào còn xanh non đến thế
Câu thơ nào còn đốt đuốc trong đêm?
Hãy tưởng tượng ta không là ta nữa
Em có còn thơm thảo đến nhường kia
Em có còn ru con quên cài cửa
Em có cần ai khác để xẻ chia?
* Sơn Kim, Hương Sơn, HT
NHỮNG CÂU THƠ KHÓ NHỌC
Những rung cảm không cần duyên cớ
Tre pheo lau lách trôi chuyến đời thường
Vết xước thời gian gõ lên số phận
Những câu thơ khó nhọc bật chồi lên.
Những rung cảm không dễ gọi tên
Lấm láp đồng sâu.
Xác xơ ruộng cạn
Cơm áo lợi danh gõ lên số phận
Những câu thơ khó nhọc bật chồi lên.
Những câu thơ không đợi bến đợi thuyền
Trôi cùng mây trôi
Giạt cùng bèo giạt
Những linh hồn tự mình thắp sáng
Tự mình khuya khoắt tự mình đơn côi…
Rốt cuộc nổi chìm cũng chỉ muốn có em
Em thân xác xa xôi em hình hài dang dở
Xao xác thân cò tháng ba ngày tám
Những câu thơ tròn khuyết những nỗi niềm.
Những câu thơ không cùng cõi linh thiêng
Không cùng thiên đường, không cùng địa ngục
Một sáng mây trôi, một đêm bạc tóc
Những câu thơ khó nhọc
Bật chồi lên.
ƯỚC GÌ
Ước gì ta lại lên mười
Để ta sống lại mảnh đời ta xưa
Để ta trần trụi gió mưa
Để ta hát với trắng bờ cỏ lau.
Ước gì gió mãi xanh màu
Ta hai mươi tuổi lần đầu được yêu
Để em lại đứng trước chiều
Chờ ta, bên vạt nắng đèo, quân đi…
Ước gì một chút diệu kì
Ta Ba mươi tuổi đang thì chát xanh
Em thơm thảo em ngọt lành
Nắng mưa đang quá chân thành nắng mưa.
Ước gì năm tháng đẩy đưa
Để ta mãi vẫn chỉ vừa Bốn mươi
Và em, cũng vậy vậy thôi
Để ai lại nhắc: Người ơi, đừng về.
Đành hay chẳng thể Ước gì
Vẫn mong đừng dễ quên đi những ngày
Xanh như gió, trắng như mây…
TÔN QUANG MINH