CÂU BÓNG
Sông ơi sao phải rạch ròi
Phía mơ, phía tỉnh, bãi bồi nông, sâu
Cứ như một cuốc giăng câu
Thì ra mình lại mắc câu chính mình
Thử ngồi như tượng im lìm
Buông cho con nước nổi chìm hoang mơ
Đáy sông dò đến bao giờ
Bao nhiêu khôn dại vẫn ngơ ngây tình
Gió đùa một thoáng rung rinh
Tượng rơi nước mắt cho mình cả tin
Tả phù về cõi u minh
Biết đâu câu bóng được hình…
Tình tang!
07-01-2024
VŨ THANH HOA